Mà trên thực tế, ban sơ cơn bão táp này hình thành là tại biển Thiên Hỏa.
Trong bão lốc, hai quốc gia dị tộc của biển Thiên Hỏa sụp đổ, sau đó cơn
bão lốc này quét ngang Bắc bộ. Những nơi đi qua, bầu trời mặt đất đều đang
kịch biến, sau đó là dãy núi Thiên Ngưu rung Thần mộng, Khổ Sinh đại mạc
chấn bát phương.
Trong lúc đó Đan Cửu Nghịch Nguyệt Điện dương danh, Trảm Thần đài
càng nhóm lên ngọn lửa hy vọng.
Cuối cùng, cũng ngay tại lúc này, trải qua hai năm chuẩn bị và cố gắng, cơn
bão lốc này thổi ra từ trong cửa lớn của Điện đường chí cao Nghịch Nguyệt
Điện.
Toàn diện bùng nổ.
Tế Nguyệt đại vực, trong chớp mắt này, thiên địa biến sắc, sông núi chấn
động, sông nước sôi trào, gió nổi mây phun.
Ý chí hồi sinh bốc lên từ trong lòng vạn vật chúng sinh.
Cánh cửa này cũng đã mở ra trong thiên địa, trong lòng chúng sinh.
Giống như nguyên lý ảnh hưởng tất cả mọi người ngày đó, làm hình ảnh
Trảm Thần đài hiển hiện, giờ khắc này cánh cửa Điện đường chí cao của
Nghịch Nguyệt Điện cũng hiện lên trong đầu chúng sinh.
Thời khắc mở ra, vô tận ánh sáng tràn ra từ trong cửa, chiếu rọi trong lòng
mỗi một sinh mệnh, xua tan tuyệt vọng, xuyên thấu hư vô, khiến hi vọng khôi
phục, làm đốm lửa hy vọng lại đốt lên.
Đông bộ, bên ngoài biển Thiên Hỏa.
Thánh thành Hứa Thanh từng trợ giúp Nhân tộc chiếm cứ năm đó, bây giờ
đã hóa thành phế tích, mà dưới phế tích này tồn tại một hầm đất, Đoan Mộc
Tàng và con dân còn sót lại đang trốn trong đó.
Toàn bộ hầm đất hoàn toàn yên tĩnh, bị chết lặng cùng tuyệt vọng bao phủ.
Đoan Mộc Tàng càng nằm thoi thóp ở đó, chờ đợi tử vong phủ xuống. Khí tức
nguyền rủa trên người hắn vô cùng nồng đậm, mắt trần có thể thấy được vô số
chỗ hư thối.
Nhưng vào lúc này, cặp mắt của hắn chợt mở ra, Nhân tộc ở trong lòng đất,
đều vẻ mặt thay đổi, càng có tiếng kêu kinh ngạc vọng lại, bọn họ… Đều nhìn
thấy hình ảnh trong đầu!
Đoan Mộc Tàng thở dồn dập. Hắn vốn là tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện, cho nên
cửa đồng to lớn xuất hiện, hắn lập tức đã minh bạch ý nghĩa của nó. Điều này
đã khiến hắn rung động cực kỳ, mà chuyện càng khiến cho hắn không cách nào
tin nổi, là hai bóng dáng hiện ra trong đầu sau khi cánh cửa mở ra.
Một người trong đó, mang đến cho hắn một cảm giác vô cùng quen thuộc.
“Hứa Thanh!”
Cùng lúc đó, Bắc bộ Tế Nguyệt đại vực, trên sông băng vô tận, một đại trận
mênh mông đang bao phủ nơi đây, phạm vi to lớn.
Trận này lấy vây nhốt làm chủ, đếm không hết tu sĩ Hồng Nguyệt vây quanh
bên ngoài trận pháp, bọn họ đang gia cố trận pháp, phong tỏa hết thảy.
Mà trong trận pháp… Thình lình có mấy chục vạn quân phản kháng, người
cầm đầu là Tam điện chủ Nghịch Nguyệt Điện, thân phận giống như Tứ điện
chủ!
Sau khi Nhất điện chủ và Ngũ điện chủ làm phản, đại quân phản kháng còn
đang kiên trì ở Tế Nguyệt đại vực, ngoài dãy núi Khổ Sinh, thì chính là nơi đây.
Mấy chục vạn quân phản kháng nơi này đã dầu hết đèn tắt. Theo Nghịch
Nguyệt Điện bị phong bế, càng làm cho bọn họ không có đường lui và không
liên hệ được với bên ngoài, chỉ có thể bị vây khốn ở nơi này, chờ đợi Hồng
Nguyệt tinh thần đến.
Vốn dĩ, bọn họ đã sắp mất đi ý chí chiến đấu, lòng mỏi mệt vượt xa ý chí
cầu sinh. Cho đến giờ khắc này, hình ảnh theo đầu xuất hiện, toàn bộ mấy chục
vạn quân phản kháng nơi này đều như có sấm sét nổ vang trong lòng, phát ra
tiếng xôn xao.
Tam điện chủ là người trung niên, hắn chợt đứng lên, thở dồn dập, thất
thanh la lên.
“Cánh cửa Nghịch Nguyệt!”
Một cảnh giống như vậy đều đang tiến hành ở bao nhiêu khu vực Tây bộ
cùng Nam bộ Tế Nguyệt đại vực.
Vô số tu sĩ phản kháng dang ẩn nấp, hoặc bị đánh tan, giờ khắc này, tâm
thần đều dâng lên sóng lớn ngập trời.
Số lượng của bọn họ nhiều đến mức vượt xa đại quân phản kháng hội tụ tại
Khổ Sinh và sông băng.
Dù sao Tế Nguyệt đại vực quá lớn, cân nhắc đến tế phẩm, Hồng Nguyệt
Thần điện vẫn chưa truy sát những tu sĩ bỏ chạy ẩn nấp tứ tán này.
Những tu sĩ này, các tộc đều có, trong đó còn có một vài tu sĩ đoàn người
Hứa Thanh từng gặp được, ví như Vân Hà Tử từng thưởng thức Ngô Kiếm Vu.
Nhưng bất kể có phải là tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện hay không, họ đều chấn
động tâm thần trong chớp mắt này.
Bởi vì, đây là lần đầu tiên bản Điện đường chí cao của Nghịch Nguyệt Điện
được mở ra trong kỷ nguyên này!
Nhất là vào thời khắc mấu chốt nhất này, nó mở ra, như ánh nắng xuyên
thấu tầng mây đen nhánh, ánh sáng giáng lâm vùng đất tăm tối!
Nghiêng trời lệch đất.
Giờ phút này, dãy núi Khổ Sinh, trong da xác phàm của Xích Mẫu, ánh hào
quang rực rỡ, lấp lánh bát phương. Tất cả tu sĩ nơi đây đều xao động tâm thần,
nhất là tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện, càng theo bản năng quỳ lạy.
Cho dù là Tứ điện chủ cũng đều thở dồn dập, nhìn cánh cửa bằng đồng to
lớn, đáy lòng dậy sóng vạn trượng.
Nhưng người còn khiếp sợ hơn bọn họ là Ninh Viêm và Ngô Kiếm Vu, còn
có Lý Hữu Phỉ và Mặc Quy lão tổ, bọn họ nhìn hai bóng dáng xuất hiện trong
cửa đồng lớn, có hơi thất Thần.
Về U Tinh, thì nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Nhị Ngưu mang sự chán
ghét. Khoảng thời gian này nàng không nhìn thấy đối phương, tâm tình vẫn rất
bình tĩnh, chỉ có giờ phút này dâng lên bực bội.
Mà điều khiến nàng càng buồn bực hơn, là âm thanh đến từ Nhị Ngưu trong
cửa đồng lớn.
“Ha ha, bổn điện chủ coi như đến kịp thời.”
Cánh cửa bằng đồng to lớn trên bầu trời, giờ phút này đã hoàn toàn mở ra.
Trong ánh sáng này, Hứa Thanh và Đội trưởng cất bước, mà trong khoảnh khắc
đi ra, lời nói của Đội trưởng vừa mới vang lên, vẻ mặt Hứa Thanh lại khẽ động.
Hắn cảm nhận được một luồng lực gia trì.
Lực gia trì này đến từ Nghịch Nguyệt Điện. Đồng thời, từ khi đẩy ra cánh
cửa càng có một lực lượng kinh người đang tràn ra từ Nghịch Nguyệt Điện
trong cõi sâu xa, tràn vào trong cơ thể của mình, tẩm bổ toàn thân.