QUANG ÂM CHI NGOẠI


Hứa Thanh cúi đầu quét qua ba cỗ thi thể trên mặt đất, bình tĩnh xoay người, bình tĩnh thu từng cái túi da, toàn bộ quá trình thì sắc mặt hắn không có chút biến hóa nào, có khi còn mở túi da ra, đổ vào bên trong miệng túi của mình.

Cho đến khi hắn cầm lấy cái túi da trên bộ thi thể máu thịt mơ hồ, Hứa Thanh xoa xoa đôi bàn tay, quay người bày ra bộ dạng muốn ly khai, nhưng dao găm trong tay lại lấy tốc độ giống như sét đánh, một hơi đâm về phía mi tâm của thi thể trên mặt đất.

Tốc độ cực nhanh, động tác cũng vô cùng dứt khoát, không có chút dấu hiệu nào trước đó.

Trong nháy mắt tiếp theo, cỗ thi thể kia lại cử động, tựa như sống lại, chợt nhoáng một cái về phía sau, khiến cho con dao găm trong tay Hứa Thanh vỡ nát.

Thi thể kia thuận thế tung bay, ánh mắt bỗng nhiên mở ra, lộ ra áng sáng âm lãnh, gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Thanh.

- Ngươi phát hiện như thế nào?
- Thi thể chết thảm, ta đã thấy rất nhiều, ngươi giả bộ không giống.

Hứa Thanh nhìn tới Thi thể trước mắt, nhàn nhạt mở miệng.


- Đúng không, vậy cho là ngươi xui xẻo.

Thi thể lau mặt, lộ ra bộ dáng một người trung niên, thân thể nhoáng một cái ầm ầm bộc phát, lao thẳng đến Hứa Thanh, tu vi Ngưng Khí đại viên mãn trong thời khắc này hoàn toàn khuếch tán ra.

Người này chính là một trong những tên đầu sỏ của cứ điểm này, tính cách của gã cẩn thận, vốn dự định giả dạng làm thi thể, lặng yên rời khỏi, thật không nghĩ đến lại bị người phát hiện.

Nhưng gã cũng là người tàn nhẫn, biết không thể kéo dài, dứt khoát ra tay, vừa ra tay cũng chính là toàn lực.

Giờ phút này, theo linh năng toàn thân gã chấn động, từng con hỏa xà huyễn hóa ra ngoài thân thể của gã, từng con dữ tợn gào thét lao về phía Hứa Thanh.

Tổng cộng có 9 con hỏa xà.

Mỗi một con đều có thể lập tức xé rách thân thể của Ngưng Khí tầng chín, bây giờ 9 con vờn quanh, uy lực cũng lớn nhất trong những Ngưng Khí mà Hứa Thanh thấy.

Nhưng thần sắc Hứa Thanh vẫn không có quá nhiều biến hóa như trước, phất tay, nháy mắt bên ngoài thân thể hắn xuất hiện vô số giọt nước, khí tức biển cấm trực tiếp tản ra, mỗi một giọt nước này đều vặn vẹo, trong chớp mắt liền hội tụ cùng một chỗ, tạo thành hình dạng một con cá sấu.

Toàn thân con cá sấu này là lân giáp, cực kỳ dữ tợn, mở ra miệng lớn với hàm răng sắc bén hiện lên hàn mang, vô cùng linh động, sau khi xuất hiện liền phát ra một tiếng gào thét, xông thẳng về phía 9 con hỏa xà.

Trong nháy mắt khi bọn nó va chạm với nhau, tiếng nổ vang lên, thần thông Hóa Hải Kinh của Hứa Thanh hoàn toàn hiện ra, trực tiếp liền cắn nuốt 5 đầu hỏa xà kia, mặc dù còn đang dây dưa với những con còn lại, nhưng hiển nhiên Hóa Hải Kinh có thể chống đỡ được.

Mà thứ càng làm cho gã tu sĩ Ngưng Khí đại viên mãn kia hoảng sợ, là Hứa Thanh chợt giậm chân, khí huyết sau lưng bỗng biến ảo thành hư ảnh của Khôi, hình thành một con lệ quỷ, trong lúc gào thét, nương theo thân thể Hứa Thanh, như một mũi tên lao thẳng đến phía gã.

- Ngươi không phải đệ tử tầm thường của Thất Huyết Đồng!
Con mắt của tên đầu sỏ Dạ Cưu bên địch chợt co rút lại, gã cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt từ chỗ Hứa Thanh, giờ phút này thân thể gã chợt rút lui, phất tay lại có một khối phù bảo lập lòe ánh sáng màu xanh bay ra.


Gã cũng không thèm nhìn kết quả, tốc độ lui càng nhanh hơn.

Cái phù bảo màu xanh này gã đã dùng qua vô số lần rồi, tuy màu sắc có phần ảm đạm, hạ thấp uy lực không ít, lập tức bộc phát huyễn hóa ra một cái quỷ thủ màu xanh mang theo một chút khí tức Trúc Cơ, hung hăng đánh một trảo về phía Hứa Thanh, nhưng uy lực thực sự thì kém xa so với tu sĩ Trúc Cơ chân chính.

Hứa Thanh mặc dù phát hiện cái phù bảo này thông thường, vẫn nhanh chóng tránh đi, nhưng cái bàn tay này liên tục đuổi theo hắn, khiến cho hắn không cách nào tiếp tục truy kích tên đầu sỏ bên địch.

Nhưng mà Hứa Thanh không vội, hắn vừa tránh né đại thủ, vừa lạnh lùng nhìn tên đầu sỏ bên địch đang bỏ chạy.

- Ngươi đã trúng độc, còn không bộc phát?
Ngay khi lời nói của Hứa Thanh truyền ra, thần sắc của tên tu sĩ Ngưng Khí đại viên mãn cầm đầu Dạ Cưu lập tức đại biến, tâm thần chấn động, tăng thêm chất độc bộc phát, phun ra một ngụm máu đen, trên mặt trực tiếp hiện ra màu xanh đen.

- Độc!
Trong lúc hoảng sợ, thân thể của gã lảo đảo một cái, cảm nhận được độc trong cơ thể đang cuồng bạo, lục phủ ngũ tạng giống như sắp bị hòa tan, ánh mắt gã lập tức lộ ra sự điên cuồng, không biết triển khai bí pháp gì, hai tay chợt ầm ầm đánh vào ngực của mình, trong nháy mắt tiếp theo trên người gã trực tiếp hiện lên hỏa diễm thiêu đốt, dường như kích phát toàn bộ tiềm lực vào trong thời khắc này, độc trong cơ thể cuối cùng cũng bị đè xu0'ng, màu xanh đen trên mặt cũng nhanh chóng tiêu tán.

Nhưng hiển nhiên cái giá phải trả cũng cực lớn, giờ phút này thần trí của gã đã có chút mơ hồ, ý niệm trong đầu hình như chỉ còn có một, đó chính là phải chạy trốn.

Cho nên nhoáng một cái, gã lấy tốc độ càng nhanh hơn để trốn ra xa.


Nhưng trì hoãn một khắc như vậy, Hứa Thanh cũng đã tránh qua, tránh né oanh kích đến từ cái đại thủ trong phù bảo, thân thể bộc phát tốc độ cao nhất, trực tiếp lao ra tựa như một tia chớp, tốc độ cực nhanh, nháy mắt liền tiếp cận tên đầu sỏ của cứ điểm Dạ Cưu này, tay phải giơ lên vừa muốn chộp tới.

Nhưng vào lúc này, một cỗ cản giác nguy cơ mãnh liệt hiện lên, khiến cho Hứa Thanh biến sắc, con ngươi co rút lại, cưỡng ép cải biến thân hình, rút lui ra sau, hầu như ngay khi hắn quay ngược lại, một lưỡi dao sắc bén hình cánh quạt gào thét bắn qua nơi hắn định đi tới.

Lưỡi dao phá toái hư không, phát ra tiếng kêu chói tai, nếu như hắn tránh né hơi chậm một chút, thân thể của hắn nhất định sẽ bị cắt đứt.

Mà ngay khi hắn lui ra phía sau, từ phía sau lưỡi dao hình cánh quạt tiến đến một người, không thèm để ý đến Hứa Thanh, mà lao thẳng đến tên đầu sỏ Dạ Cưu bên địch, người đến!  
Là đội trưởng đội 3, là vị thiếu niên âm lãnh của nhân ngư tộc.

- Muốn đoạt công của ta?
Ánh mắt Hứa Thanh trong nháy mắt hiện lên vẻ lăng lệ ác liệt.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi