QUANG ÂM CHI NGOẠI

Thế tử và huynh đệ tỷ muội nhìn nhau, sau đó đều tự nhắm mắt lại, mi tâm

ào ào vỡ ra, từng giọt máu tươi ẩn chứa sinh mệnh và tu vi của bọn họ bay ra,

dung nhập vào bức tượng Chủ tể.

Liên tục không ngừng.

“Sau đó là bước thứ ba, tập hợp nguyện lực càng tinh khiết hơn của chúng

sinh sau khi được giảm xuống nguyền rủa, hội tụ trong bức tượng Chủ tể, triệu

hoán Chủ tể thức tỉnh!”

Thân thể Đội trưởng bay lên không, tóc tai bù xù, trong mắt lộ ra vẻ điên

cuồng. Hắn hô to một tiếng, âm thanh của hắn truyền vào trong kính Nghịch

Nguyệt, vang vọng trong đầu chúng sinh.

Rất nhanh, từng điểm sáng bay lên từ mặt đất, xuyên qua hư vô mà đến từ

bát phương. Sau khi chúng xuất hiện tại nơi đây, bay thẳng đến trong thân thể

bức tượng Chủ tể, nhập vào từng điểm. Bức tượng Chủ tể, trong vô số năm qua,

lần thứ nhất… Chấn động.

Vô số bụi bặm tản ra, đất rung núi chuyển.

Nhưng cũng chỉ là như thế mà thôi, bức tượng Chủ tể chấn động một lần, rồi

bình tĩnh trở lại, vẫn chưa thức tỉnh.

Đám người Thế tử còn đang vận chuyển máu tươi, mắt thấy như vậy, quét

mắt nhìn về hướng Đội trưởng.

Đội trưởng không hoảng hốt chút nào, ngược lại vẻ điên cuồng trong mắt

càng đậm, hét lớn một tiếng về kính Nghịch Nguyệt.

“Tiểu A Thanh, giúp ta tìm ra Ninh Viêm và Ngô Kiếm Vu!”

Hứa Thanh gật đầu, lập tức bấm niệm pháp quyết. Kính Nghịch Nguyệt lập

tức lấp lánh, bóng dáng hai người Ninh Viêm và Ngô Kiếm Vu ở tiệm thuốc

nhỏ dãy núi Khổ Sinh xa xôi, bị vực bảo này cưỡng ép truyền tống đến.

Thời khắc xuất hiện, khuôn mặt hai người còn lộ vẻ mờ mịt, sau khi thấy rõ

hết thảy xung quanh, Ninh Viêm hít vào một hơi, Ngô Kiếm Vu la thất thanh.

“Không biết gia gia lên đỉnh đầu, ai chấn kinh dưới lôi đình!”

Đội trưởng trừng mắt, hét lớn một tiếng.

“Ngô Kiếm Vu, gọi hết những sủng vật của ngươi ra. Huyết mạch của bọn

chúng đến từ chí hữu của Chủ tể, để bọn chúng quỳ lạy, cùng nhau triệu hoán.”

“Ninh Viêm, ta biết ngươi huyết mạch đến từ Hoàng Đô đại vực, cha ngươi

là đương kim Nhân Hoàng, họ của ngươi không phải Ninh, mà là Cổ Việt! Đi

quỳ lạy bức tượng cho ta, dùng thân phận hậu nhân huyết mạch Cổ Hoàng

không biết bao nhiêu đời của ngươi cúng bái, triệu hoán Chủ tể!”

Ngô Kiếm Vu sửng sốt một chút, không chút chần chờ lập tức triệu hoán,

nhưng Ninh Viêm, nghe vậy thì vẻ mặt đại biến, kinh nghi bất định.

Hứa Thanh lạnh lùng nhìn qua.

“Còn không làm theo!”

Ninh Viêm co rụt lại đầu. Hắn sợ Đội trưởng, càng sợ Hứa Thanh, thế là bản

năng lộ ra vẻ lấy lòng, vội vàng gật đầu.

“Hiểu rồi, ta đi quỳ ngay…”

Tế Nguyệt đại vực, hòn đảo Hồng Nguyệt.

Thiên địa nơi này nổ vang, gió nổi mây phun, hết thảy đầu nguồn, chính là

bức tượng Chủ tể đỉnh thiên lập địa kia.

Bức tượng này bị cưỡng ép quỳ lạy ở nơi đó, giờ phút này đang rung động

kịch liệt.

Lượng lớn bụi bặm và đá rơi ra từ trên bức tượng, từng khe hở cấp tốc hình

thành trên thân bức tượng, lan tràn toàn thân.

Cùng lúc đó, nguyện lực chúng sinh đến từ bát phương biến thành điểm

sáng màu trắng cũng đang kéo dài vọt tới, không ngừng dung nhập vào bên

trong bức tượng Chủ tể Lý Tự Hóa, khôi phục huyết nhục của nó, làm bức

tượng càng rung động mãnh liệt hơn.

Xung quanh bức tượng, đám người Thế tử khoanh chân giữa không trung,

trong khe hở ở mi tâm mỗi người đều có từng giọt máu tươi bay ra.

Những máu tươi ẩn chứa lực lượng đồng nguyên này, rơi vào trên bức tượng

phụ vương bọn họ, dần dần khôi phục tâm thần.

Nhưng hiển nhiên, sống lại Chủ tể không phải một chuyện đơn giản.

Giờ phút này theo lời nói của Hứa Thanh và Đội trưởng, biểu cảm Ninh

Viêm mang vẻ lấy lòng, trong đầu càng bất tri bất giác hiện ra dáng vẻ của thái

giám bên người phụ hoàng mình, thế là bản năng lộ ra biểu cảm giống y như

vậy.

Nhưng đáy lòng hắn lại vô cùng bi phẫn.

“Lão tử là hoàng tử, những người các ngươi, quá đáng!”

“Hứa lão đại còn tốt một chút, dẫu sao hắn lại không biết thân phận của ta,

trước kia còn từng cứu mạng ta, đối xử rất tốt với ta, nhưng Trần Nhị Ngưu

đáng chết đáng giết ngàn đao kia!”

“Hắn thế mà đã sớm biết thân phận chân chính của ta, nhưng hắn lại còn

dám đối xử với ta như vậy!”

“Ngươi chờ đó cho ta, chờ sau khi ta trở lại Hoàng Đô đại vực, ta nhất định

khiến ngươi xem một chút uy nghiêm của hoàng tử!”

Trong lúc đáy lòng Ninh Viêm sôi trào, Đội trưởng híp mắt lại, ngoài cười

nhưng trong không cười thốt ra lời nói âm lãnh.

“Thế nào, Tiểu Ninh Ninh, ta cảm thấy hình như ngươi đang thầm mắng ta

trong lòng.”

Ninh Viêm run lên, vội vàng nịnh nọt xoay người, nhanh nhẹn lắc đầu.

“Làm sao có thể, Nhị Ngưu sư huynh, ngươi đối với ta ân trọng như núi.

Đừng nói là để ta quỳ, cho dù để ta liều mạng ta cũng không nói hai lời. Khoảng

thời gian vui sướng nhất đời ta chính là lúc được sư huynh ngươi mang bay, loại

cảm giác bay lượn kia vô cùng tốt đẹp.”

Ninh Viêm vốn không am hiểu nịnh nọt, nhưng sau khi đi tới Tế Nguyệt đại

vực, hết thảy của hắn đều từ từ bị thay đổi...

Hứa Thanh nhìn Ninh Viêm một chút, trong đầu không khỏi hiện ra dáng vẻ

quật cường của đối phương khi mình nhìn thấy hắn lần đầu tiên ở Thái Sơ Ly U

trụ năm đó.

Giờ phút này, quật cường đã sớm không còn...

Về phần thân phận của đối phương, dù Hứa Thanh trước đó không hiểu rõ

cụ thể, nhưng huyết mạch đặc thù của Ninh Viêm cùng sự lôi kéo tấp nập của

đại sư huynh, trên thực tế đều đã nói rõ vấn đề.

Cho nên Hứa Thanh cũng có suy đoán về điều này, bây giờ được đại sư

huynh điểm ra, hắn không có quá nhiều bất ngờ.

Mà Ninh Viêm cũng không dám trì hoãn, nhanh chóng chạy đến trước mặt

bức tượng Chủ tể Lý Tự Hóa, phịch một tiếng, quỳ xuống, lớn tiếng kêu gọi.

“Tiền bối ở trên, vãn bối là con cháu đời thứ 3915 của Huyền U Cổ Hoàng,

Cổ Việt Ninh Viêm, dập đầu thỉnh tiên Chủ tể vạn an!”

Khoảnh khắc câu nói này nói ra miệng, hết thảy biểu cảm lấy lòng trên mặt

Ninh Viêm đều biến mất, bị nghiêm nghị thay thế. Âm thanh của hắn cũng trở

nên không giống trước kia lắm, nhiều thêm chút trầm thấp, nhiều thêm chút uy

nghiêm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi