Hồng Nguyệt tinh thần trên trời đang dần dần biến hóa hướng về Tử
Nguyệt.
Nếu việc này tiếp tục kéo dài, như vậy thời khắc Hứa Thanh hoàn toàn thay
thế Hồng Nguyệt, triệt để biến nó thành màu tím, hắn... Chính là Thần linh mới.
Nhưng hiển nhiên, Xích Mẫu còn sống, chuyện này là không có khả năng.
Mà đối với Xích Mẫu, lúc tộc Hắc Thiên trọng thương, nàng chưa từng thức
tỉnh.
Hồng Nguyệt Thần điện hủy diệt, nàng cũng chưa từng ngăn cản.
Dù cho Chủ tể Lý Tự Hóa sống lại, nâng hai tay lên ngưng đọng Hồng
Nguyệt tinh thần, thậm chí ngón tay xuyên thấu qua vách ngăn mây mù, rơi vào
trên bản thổ Hồng Nguyệt, chấn động to lớn như vậy vẫn không làm nàng thức
tỉnh.
Hiển nhiên, cắn nuốt Cửu U chủ, đối với Xích Mẫu, lại không dễ dàng hấp
thu như vậy.
Nhưng bây giờ, thời khắc Hồng Nguyệt thay đổi màu sắc, nàng không thể
không ngăn cản.
Một khí tức kinh khủng, trong chốc lát đã bùng nổ ra trên Hồng Nguyệt tinh
thần này, nháy mắt cả ngôi sao màu đỏ phóng đại, càng có một tòa cung điện
huyết sắc mênh mông huyễn hóa ra trên đầu mọi người.
Đó chính là... Nguyệt cung!
Cung điện cổ xưa này được chế tạo từ cự thạch, lộ ra sự tang thương và viễn
cổ, toàn thân huyết sắc, toát ra Thần uy vô thượng.
Trên cửa lớn đóng chặt của nó, còn có một đồ đằng to lớn.
Đồ đằng này biến thành, một khuôn mặt dữ tợn.
Không phải Xích Mẫu, mà là một gương mặt sáu mắt, giờ phút này toàn bộ
sáu con mắt mở ra, không nhìn đám người, mà nhìn về phía Hứa Thanh, phát ra
tiếng gầm nhẹ.
“Kẻ khinh nhờn Thần linh, sẽ gặp đại nạn muôn lần chết!”
"Lão tổ U tộc, U Đinh Mục!"
Trong mắt Thế tử lóe lên ánh sáng lạnh, nói ra thân phận của người có
khuôn mặt sáu mắt này!
Nhận ra thân phận của khuôn mặt này không chỉ có Thế tử, các huynh đệ tỷ
muội của hắn, trong nháy mắt khi nhìn thấy thì đều nhận ra.
Đội trưởng nheo mắt lại, nhếch miệng lên, rõ ràng hắn cũng biết về thân
phận của khuôn mặt đồ đằng trên cửa lớn này, dù sao ở kiếp trước... hắn cũng
đã tới nơi đây.
Hứa Thanh thì hai mắt cứng lại, nhớ lại việc mà Thế tử từng nói hồi nhìn
thấy U tộc trên đường đi tới băng nguyên Bắc bộ cùng Thế tử trước đây.
Lão tổ U tộc từng ở dưới trướng của chủ tể, khi Xích Mẫu đến thì lựa chọn
phản bội, từ nay về sau bị chủ tể dùng một ngón tay tiêu diệt tại băng nguyên
Bắc bộ, khiến hắn tan vỡ, đại thế giới càng là chia năm xẻ bảy.
Còn mảnh vỡ đại thế giới mà hắn lấy được cũng chính là một bộ phận đại
thế giới đã từng của khuôn mặt đồ đằng.
Bây giờ, kẻ dưới trướng đã bị chủ tể tiêu diệt này lại xuất hiện ở trên cửa
chính Nguyệt cung, hóa thành môn thần, hiển nhiên đây là thủ đoạn của Xích
Mẫu, làm sống lại hắn ở một trình độ nhất định.
"Cho nên, trước đây đại sư huynh muốn đi băng nguyên Bắc bộ, in dấu vân
tay lên da của mình..."
Hứa Thanh nhìn về phía đội trưởng.
Ánh mắt của đội trưởng và Hứa Thanh chạm vào nhau, sắc mặt đắc ý, dáng
vẻ như ngươi biết bây giờ ta lợi hại cỡ nào chưa. Hắn thầm nghĩ trước đó Tiểu
A Thanh đã biểu hiện rồi, bây giờ cuối cùng cũng đến lượt mình đi biểu hiện.
Vì vậy hắn ngẩng đầu lớn tiếng mở miệng.
"Chư vị tiền bối, để Xích Mẫu thức tỉnh thì cần cả một quá trình, chúng ta
phải đến được nơi nàng ngủ say trước nàng hoàn toàn thức tỉnh!"
"Còn về môn thần này, các ngươi giúp ta trì hoãn một phen, ta có biện pháp
để trấn áp nó!"
Hứa Thanh nghe vậy thì ánh mắt đảo qua bốn phía, lại nhìn sang đội trưởng,
muốn nói lại thôi.
Cùng lúc đó, theo Nguyệt cung xuất hiện, mặt đất của Hồng Nguyệt tinh
thần chấn động bị kéo nhô lên, màn trời nghiêng xuống, giống như bị sức mạnh
vô hình lôi kéo.
Từ xa nhìn lại, Nguyệt cung cổ xưa tang thương, đá tảng lộ vẻ xa xưa,
nhưng bất luận là hoa văn hay là chi tiết bên trên nó thì đều thể hiện ra sự tinh
mỹ và xa hoa.
Còn có ý tứ khoát đạt sôi nổi dựng lên.
Tường đỏ ngói son tản ra ánh sáng màu máu loá mắt, điêu lương họa đống
xa hoa cực kỳ, còn có mái hiên tứ giác nhổng lên cao đan xen đầy thú vị, trong
đó cảnh tượng hay hình thú đều rất sống động.
Nhất là dưới sự bao phủ của màn sương máu mông lung nơi này, nó giống
như một bức tranh bóng lơ lửng trên mây tía, có vẻ đặc biệt tĩnh lặng và trang
nghiêm.
Nó đến đây, giống như trở thành trung tâm của thế giới này, tất cả mọi thứ
đều phải hội tụ về phía nữa, bất luận là trời, bất luận là đất... đều phải như vậy.
Bầu trời vặn vẹo, mặt đất phập phồng, cả thế giới đều đang ầm vang.
Chỉ có Nguyệt cung thành nơi để đưa mắt nhìn, tản ra huyết quang chiếu rọi
bát phương, bao phủ toàn bộ Hồng Nguyệt tinh thần.
Giờ khắc này, Hồng Nguyệt tinh thần giống như đều đang cúng bái hướng
về phía nó, màu sắc cơ thể của thân hình cầu nguyện bị Hứa Thanh bóp méo
cũng đều trong nháy mắt trở về màu máu, tiếng ngâm xướng cũng trở về như
trước tương tự
Mà dưới sự nhấn nhá của màu đỏ ấy, khuôn mặt đồ đằng ở cửa chính lại
càng thêm dữ tợn, căm tức nhìn Hứa Thanh, trong sự uy nghiêm tràn ngập
mang theo ý túc sát, giọng nói truyền ra giống như vô số thiên lôi, đì đùng nổ
tung ra khắp tám phương.
Còn có từng bông hoa tuyết màu đỏ hiện ra trong tám phương này, rồi nhanh
chóng hội tụ lại thành từng khô lâu áo giáp, nhằm về phía đám người Hứa
Thanh.
Đối diện với mấy thứ này, Thế tử lạnh lùng hừ bước lên trước một bước.
Trong nháy mắt khi bước chân rơi xuống, lực lượng Uẩn Thần bộc phát từ trong
cơ thể, hình thành nên một bàn tay to lớn trảo cách không về phía trước.
Nhất thời hư vô mơ hồ, đám khô lâu áo giáp ấy nhao nhao rung động, đồng
thời tan vỡ, nhưng ngay tại chớp mắt tiếp theo chúng lại hội tụ lại, hình thành
nên từng con thú huyết cốt.
Hình như sự tồn tại của nó là vĩnh hằng, cho dù hủy diệt như thế nào thì
cũng khó có thể hoàn toàn gạt bỏ được, ngược lại còn càng ngày càng mạnh hơn
trong từng lần dựng lại ấy.