QUANG ÂM CHI NGOẠI

Là Thần Linh chia giới thành thượng hạ.

Hạ giới Hậu Thổ, Thượng giới Hoàng Thiên.

Lúc này, ếch ngồi đáy giếng đã trở thành ẩn dụ thích hợp nhất với tu sĩ.”

“Vì vậy, chiến tranh... đã nổi lên.”

“Đó là trận chiến giữa Tiên và Thần, là trận chiến giữa Hạ giới và Thượng

giới, còn là... trận chiến giữa Hậu Thổ và Hoàng Thiên.”

Đội trưởng thì thầm, nói đến đây thì dừng lại.

Hứa Thanh theo bản năng truyền ra thần niệm.

“Kết cục thì sao?”

“Trận chiến đó, Tiên thắng, nhưng cũng thua.” Đội trưởng thì thào.

“Hoàng Thiên chìm xuống, trở thành cấm kỵ bị phong ấn, Thiên Đạo được

nâng lên, quy củ được đặt lại, đây là biểu hiện của việc Tiên thắng, nhưng cũng

chính lúc đó, Tiên đến từ Hạ giới biết được một sự thật tuyệt vọng.

Hoàng Thiên lớn vô hạn chỉ là một Đại Thần giới của Thần Linh mà thôi.

Mà Thượng giới trong mảng mênh mông này, Đại Thần giới như vậy... có

rất nhiều rất nhiều, Hoàng Thiên chỉ là một góc của băng sơn, cũng không phải

là mạnh nhất.

Ở đây, quả thực thuộc về Thần Linh.”

Nói đến đây, đội trưởng quay đầu lại, nhìn vào hai mắt của Hứa Thanh.

“Mà Lý Tự Hóa và Xích Mẫu, bọn họ... đều đến từ Hoàng Thiên.”

Trên bầu trời, Chủ tể Lý Tự Hóa giao chiến với Xích Mẫu, phương thức thể

hiện trong cảm nhận của mọi người vẫn là bức tranh trừu tượng, nhưng…

Trái tim của Hứa Thanh đang bốc lên mãnh liệt.

“Tiên... Chủ tể... Hậu Thổ... Hoàng Thiên... Đại Thần giới…”

Lời nói của đội trưởng giống như từng tia chớp xẹt qua thần thức của Hứa

Thanh, nhấc lên tầng gợn sóng, cuốn trong đầu của hắn.

Những chuyện này trước đây Hứa Thanh chưa từng nghe nói đến, hắn chỉ

biết khi cảm ngộ đài Trảm Thần, Xích Mẫu với Chủ tể Lý Tự Hóa vốn không

phải là người của đại lục Vọng Cổ, bọn họ đến từ một địa giới bị Vọng Cổ liệt

vào cấm kỵ.

Nơi đó quả thật được gọi là Hoàng Thiên.

Mà đối với việc đội trưởng biết nhiều chuyện như vậy, cho dù Hứa Thanh đã

thích ứng với đội trưởng thần bí, thì hôm nay vẫn hít sâu một hơi.

“Đại sư huynh, sao ngươi biết nhiều bí ẩn như vậy?”

Đội trưởng cười như không cười.

“Tiểu sư đệ, ta nói đều là truyền thuyết, ngươi sẽ không cho rằng là thật

chứ?”

Hứa Thanh im lặng, nhìn đội trưởng một cái.

“Đại sư huynh, ngươi tồn tại bao nhiêu kiếp rồi?”

Đội trưởng chớp mắt, nhìn thấy dáng vẻ này của Hứa Thanh, trong lòng hắn

không khỏi đắc ý, thầm nghĩ tiểu sư đệ ơi là tiểu sư đệ, hiện tại biết đại sư

huynh ngươi lợi hại chưa.

Nghĩ đến đây, đội trưởng ho khan một tiếng, ngạo nghễ mở miệng.

“Không có thiên thời đã có ta, không có địa lợi ta đã sinh ra.”

“Đại sư huynh, sau này đừng tiếp xúc với Ngô Kiếm Vu quá nhiều.” Hứa

Thanh thu hồi ánh mắt, không thèm để ý tới nữa, mặc kệ đội trưởng nói có phải

là truyền thuyết hay không, mặc kệ đối phương sống bao nhiêu kiếp, thật ra đều

không quan trọng.

Điều quan trọng là hiện tại.

Hứa Thanh ngẩng đầu lên nhìn Thần chiến trên bầu trời.

Vì trở ngại nhận thức và vị cách, hắn không cách nào nhìn rõ dáng vẻ thật

sự của trận Thần chiến này, nhưng hắn hiểu được mấu chốt và ý nghĩa của trận

chiến này.

Đặc biệt là người sau, đây là cuộc chiến giữa tu sĩ và Thần Linh, tình hình

chiến đấu như vậy, rất nhiều tu sĩ cả đời cũng không thể nhìn thấy.

Vì thế trong lòng Hứa Thanh dâng lên quyết đoán, hắn thúc dục thủy tinh

màu tím của mình, để lực lượng khôi phục lan tràn toàn thân, sau đó độc cấm

trong cơ thể đột nhiên bốc lên, hiện lên trong hai mắt.

Trong chớp mắt, hai mắt hắn là một mảng đen kịt.

Chưa kết thúc, Hứa Thanh lại phát ra lực lượng quyền hành Hồng Nguyệt

của mình ra ngoài, một lượng lớn máu tươi từ trong cơ thể hắn chảy ra, bao

quanh cơ thể hình thành một vòng xoáy.

Dưới tác dụng của hai loại lực lượng Thần Linh, Hứa Thanh hết sức chăm

chú, nhìn lên bầu trời.

Liếc mắt nhìn lại, hình ảnh bầu trời đã xuất hiện thay đổi!

Hình ảnh trừu tượng đó không ngừng chuyển động trong mắt Hứa Thanh,

giống như bông hoa đang nở rộ, sau khi mở rộng liên tục, thì hai màu sắc bên

trong cũng xuất hiện sự giao hòa.

Sự giao hòa này dường như kéo dài một thời gian dài, lại dường như chỉ là

một khoảnh khắc.

Ngay sau đó, toàn bộ hình ảnh trong mắt Hứa Thanh là một mảng lờ mờ, mà

trong sự mơ hồ này, hắn đã nhìn thấy một bóng dáng!

Đó là Lý Tự Hóa.

Hắn vẫn duy trì hình người, đang giao chiến với Xích Mẫu, mỗi một lần ra

tay đều giống như lấy đi từng quy tắc của đại lục Vọng Cổ đánh giết về phía

Xích Mẫu.

Thiên Đạo giống như lò lửa, cung cấp chiến lực không ngừng cho Lý Tự

Hóa.

Mà bọn họ giao thủ không xảy ra trong một mảng thời không, mà là trong

vô số thời không, trong lúc ra tay, cảnh tượng hình thành giống y hệt sự thay đổi

của Hồng Nguyệt dưới ánh mắt của Thần Linh Tàn Diện.

Ngoài ra còn có từng tốp binh cấm kỵ gào thét xung quanh hắn, mỗi một tốp

đều mang theo lực lượng hủy diệt đất trời, mang theo ý niệm tuyệt sát xông về

phía Xích Mẫu.

Ranh giới giao thoa, hình dạng của những binh cấm kỵ này cũng đã thay

đổi, bọn nó không còn là thân binh khí, mà trở thành từng bóng dáng có dáng vẻ

có thể sánh với Thần Linh.

Dường như bọn nó từng là Thần Linh.

Hiện tại bị phong ấn, được thúc giục!

Loại giao chiến này nhìn thì đơn giản, nhưng Hứa Thanh có thể cảm nhận

được đây là nhận thức cực hạn hiện tại của mình, có lẽ đây không phải là chiến

đấu thật sự, chiến đấu thật sự, với năng lực chịu đựng hiện giờ của hắn, sợ là

giây phút nhìn thấy sẽ hình thần câu diệt.

Mặc dù vậy, nhưng có thể tận mắt chứng kiến Chủ tể Lý Tự Hóa ra tay,

mang đến cho Hứa Thanh xúc động cực lớn, có thể nói là điên đảo.

“Thì ra quy tắc của Thiên Đạo được sử dụng như vậy, điều này cũng phù

hợp với bí tàng của tu sĩ Linh Tàng, tại sao Thiên Đạo lại như lò lửa, thực tế...

trong tay tu sĩ cấp bậc càng cao, Thiên Đạo viễn cổ của đại lục Vọng Cổ cũng là

lò lửa.”

“Trước đó đội trưởng nói Thiên Đạo của đại lục Vọng Cổ là nhóm người

bay lên sớm nhất... vậy thì Thiên Đạo thật ra chính là tu sĩ tạo ra chí bảo!”

“Tu sĩ tăng lên Thiên Đạo ở nơi nào!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi