QUANG ÂM CHI NGOẠI

Còn có từng bóng dáng mơ hồ của Thiên Đạo xuất hiện trên bầu trời của đại

lục Vọng Cổ, giống như muốn chống lại, muốn đi ngăn chặn.

Nhưng vô bổ, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ, một số trong đó lại đang bỏ

mình.

Những thứ này là mười vạn Thiên Đạo của đại lục Vọng Cổ.

Bọn họ khác với chín mươi chín Thiên Đạo viễn cổ, mà Tàn Diện mở mắt,

mỗi một lần đối với bọn họ đều là một lần hủy diệt.

Mà cũng bị ảnh hưởng, còn có tinh thần Hồng Nguyệt.

Nó nằm trên không của bình nguyên Sám Hối, cũng nằm trong phạm vi tầm

nhìn của Thần Linh Tàn Diện.

Giờ phút này run rẩy chưa từng có, cảnh tượng xảy ra khi thủy tinh màu tím

của Hứa Thanh triệu hoán Tàn Diện được tái hiện.

Nơi ánh mắt Thần Linh nhìn lần đầu sẽ trở thành cấm khu.

Lần thứ hai, là cấm địa.

Lần thứ ba, là Thần vực.

Còn lần thứ tư... là Thần giới!

Hồng Nguyệt bắt đầu nhảy lên, trên một tia thời gian nhấp nháy không có

trật tự xuất hiện vô số tinh thần Hồng Nguyệt trong vô số thời không.

Bọn nó đan xen lẫn nhau, chồng chéo lên nhau, mà sau vô số hành vi này,

cảnh tượng mà lúc đầu Hứa Thanh không nhìn rõ đã xuất hiện!

Sâu trong vô số tinh thần Hồng Nguyệt xuất hiện một mảng mông lung,

mông lung nhanh chóng mở rộng, sau cùng bao phủ phạm vi vô tận, bao trùm

vô số tinh thần Hồng Nguyệt.

Nó hóa thành một khuôn mặt vô cùng mênh mông!

Dáng vẻ của khuôn mặt đó chính là Xích Mẫu, mà vô số tinh thần Hồng

Nguyệt không tạo nên khuôn mặt này, mỗi lần bọn nó đan xen và chồng chéo

lên nhau, đều tạo thành biểu cảm nhỏ cho khuôn mặt này.

Những biểu cảm nhỏ khiến cho khuôn mặt này giống như sống lại, sống

động như thật!

Dường như mỗi biểu cảm của khuôn mặt này đại diện cho một ý niệm

chuyển động, sau đó sẽ có một mảng thời không được sinh ra dựa theo ý niệm

xuất hiện.

Đẩy ngược lại, đây chính là nguyên nhân có thêm thời không xuất hiện ở

tinh thần Hồng Nguyệt.

Mà ý niệm khác nhau, sẽ xuất hiện càng nhiều thời không.

Cũng giống như lựa chọn, dường như đối với khuôn mặt này, mỗi sự lựa

chọn đều sẽ có thời không khác nhau xuất hiện, phát triển thành thế giới mới

dựa theo sự lựa chọn này.

Đây chính là Thần giới.

Giờ phút này, bình nguyên Sám Hối trở thành cấm khu, tinh thần Hồng

Nguyệt ở bên trên hóa thành Thần giới!

Đến thời điểm này, mắt của Thần Linh Tàn Diện cũng từ từ khép lại.

Mà trong tinh thần Hồng Nguyệt, Xích Mẫu đang run rẩy, vẻ mặt của Lý Tự

Hóa bị nàng nuốt chửng vẫn dịu dàng, sau khi nhìn Xích Mẫu đau khổ thì hắn

phất tay.

Giây tiếp theo, Hứa Thanh cùng với đội trưởng, còn có đám người Thế tử,

bóng dáng của bọn họ trong phút chốc biến mất ở tinh thần Hồng Nguyệt, khi

xuất hiện đã ở bên ngoài bình nguyên Sám Hối của Tế Nguyệt đại vực.

Dường như là nháy mắt bọn họ rời đi, tiếng rên rỉ đau đớn đến từ Xích Mẫu

trở thành một cơn bão quét qua tám hướng, những nơi đi qua, Nguyệt cung sụp

đổ.

Cơ thể của Xích Mẫu cũng sụp đổ theo đó!

Khuôn mặt của Thần giới cũng nhanh chóng thay đổi, không còn là Xích

Mẫu, mà mất đi ngũ quan, trở thành khuôn mặt trống rỗng.

Tinh thần Hồng Nguyệt bị Thần Linh Tàn Diện hóa thành Thần giới, nhưng

rõ ràng Xích Mẫu không cách nào chống lại sự thay đổi này, cứ giống như vật

đại bổ, nếu vượt ra ngoài phạm trù nhất định thì sẽ trở thành kịch độc.

Hăng quá hóa dở!

Cho nên nàng đang sụp đổ, nàng đang chia năm xẻ bảy, nàng đang diệt

vong, kêu rên thê lương.

Mà lúc này, tinh thần Hồng nguyệt đang biến mất!

Đúng lúc này, Cổ Linh Hoàng vẫn còn ở bên trong Nguyệt cung, trong mắt

hắn lộ ra tham lam, điên cuồng phóng đi, cơ thể hóa thành vô số nhãn cầu, trong

mỗi một nhãn cầu đều xuất hiện một cái miệng lớn hung hăng cắn nuốt về phía

Xích Mẫu đang tan vỡ.

Giây tiếp theo, tiếng kêu thảm thiết truyền ra, lượng lớn nhãn cầu tan vỡ,

nhưng vẫn còn một phần sau khi cắn xé huyết nhục của Xích Mẫu nhanh chóng

ẩn nấp, biến mất trong Nguyệt cung.

Nhìn tổng thể, huyết nhục bị Cổ Linh Hoàng nuốt vào chiếm cứ một phần

chỉnh thể của Xích Mẫu.

Không phải nàng không muốn tiếp tục, mà là không làm được.

Cùng lúc này, Nguyệt Viêm và Tinh Viêm cũng không bất chấp nhiều, trong

nháy mắt tới gần, ra tay xé rách huyết nhục, mỗi người lấy đi hơn một phần, có

lòng tiếp tục, nhưng tinh thần Hồng Nguyệt đang biến mất mang đến nguy cơ

cực lớn cho bọn họ.

Điều thực sự khiến bọn họ quyết định không thể tiếp tục là giọng nói yếu ớt

của Lý Tự Hóa.

“Không được tham lam.”

Ánh mắt của Nguyệt Viêm và Tinh Viêm chợt lóe, không chần chừ, trong

nháy mắt biến mất.

Khoảnh khắc bọn họ rời đi, những tinh thần Hồng Nguyệt trên bầu trời hoàn

toàn mơ hồ, giống như bị xóa đi, tiêu tán trên bầu trời.

Mà khoảnh khắc tinh thần Hồng Nguyệt tản đi, ngoài bình nguyên Sám Hối

của Tế Nguyệt đại vực, đội trưởng được Lý Tự Hóa đưa ra ngoài, cơ thể lúc này

đã mọc, bỗng nhiên chấn động, trực tiếp sụp đổ.

Sau đó nhanh chóng hội tụ thành hình, trong mắt mang theo kích động, xông

về phía Hứa Thanh có sắc mặt ngưng trọng ở bên cạnh, nhanh chóng chớp mắt,

chớp ba cái.

Ánh mắt của Hứa Thanh đảo qua, lập tức hiểu được đội trưởng đang truyền

cho mình ba con số.

Nhưng hắn hiểu lúc này không phải là lúc hỏi thăm, trên màn trời, tinh thần

Hồng Nguyệt biến mất, không chỉ biến mất ở Tế Nguyệt đại vực, mà cũng biến

mất ở đại lục Vọng Cổ.

Từ nay về sau, ánh trăng của đại lục Vọng Cổ mãi mãi thiếu một cái.

“Nó vẫn còn…” Hứa Thanh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.

Hắn có một phần quyền hành của Hồng Nguyệt, cho nên những người khác

không cảm ứng được, nhưng Hứa Thanh có thể mơ hồ cảm nhận... Hồng

Nguyệt đã trở thành Thần giới, ở một nơi có khoảng cách rất xa với đại lục

Vọng Cổ.

Bên ngoài đại lục Vọng Cổ, sâu thẳm trong tinh không, hư vô vô tận...

Nơi này tồn tại vô số vòng xoáy, có lớn có nhỏ, màu sắc khác nhau, đều tự

lấp lánh, đang chậm rãi xoay tròn.

Không ai biết nơi này là nơi nào, và dường như không có tu sĩ bước chân

lên nơi đây.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi