QUANG ÂM CHI NGOẠI

"Tiểu A Thanh, xem ra ta phải chấn chỉnh uy nghiêm của một người thân

làm đại sư huynh rồi." Đội trưởng vung tay lên, trong mắt lóe lên ánh sáng màu

lam.

Mà sự bùng nổ của Hứa Thanh còn đang kéo dài, theo tử nguyệt bên trong

bí tàng lập lòe và chậm rãi dâng lên, khu vực này tử nguyệt lên giữa trời, mà

ánh trăng nó chiếu xuống không phải là chùm sáng bình thường, mà là... từng

con giun dài màu tím.

Những con giun dài ấy phô thiên cái địa, khi thì lộ ra hình thái chân chính,

khi thì lại hóa thành ánh trăng, vô cùng quỷ dị.

Lúc nó rơi lên trên người đội trưởng, tâm thần đội trưởng chấn động, lam

quang hắn đang bị tử quang ăn dần, nhưng nghĩ đến việc mình là đại sư huynh,

đội trưởng nhất thời có động lực mới, trong mắt xuất hiện khuôn mặt, trong mắt

của khuôn mặt cũng hiện lên một khuôn mặt nữa.

Một tầng lại một tầng đều đang tản ra lam quang, khiến cho toàn thân lập

lòe ánh sáng, đồng thời thân thể cũng đang biến đổi, xuất hiện con trùng thân

mềm màu xanh nhạt, trong mắt đều lộ ra ý nóng lòng muốn thử.

"Tiểu A Thanh, đôi ta cũng đã lâu rồi không có đánh nhau, lần trước vẫn là

ở trên Cấm hải. Đến đây đi, lúc này người nào nào thua thì người đó..."

Đội trưởng mới vừa nói đến đây, trên người Hứa Thanh truyền ra tiếng sấm

ngập trời. Vào lúc tử quang bạo phát, hắn giơ tay phải lên, chỉ lên màn trời một

cái.

Hướng mà hắn chỉ, chính là Thần Linh Tàn Diện.

Một màn này, có động tác và khí thế tương tự như lúc hắn triệu hồi ra Tàn

Diện ở bên trong nguyệt cung, cũng giống như bây giờ thật sự muốn triệu hoán

ra lần nữa.

Mặc dù trong thủy tinh màu tím của hắn đã không còn hình ảnh Tàn Diện...

Nhưng rõ ràng đội trưởng không xác định cho lắm, lúc này mí mắt run lên,

tâm thần chấn động mãnh liệt, lời mà hắn định nói ra bị hắn cứng rắn nuốt

xuống. Sau khi chớp mắt, đội trưởng cười ha ha.

"Tiểu sư đệ, đừng xúc động, là đại sư huynh nhớ nhầm, khụ khụ."

Nói rồi đội trưởng nhanh chóng giơ tay lên, lại lấy ra ba chiếc lông chim.

"Là sáu chiếc, không phải ba chiếc."

Tử quang trên người Hứa Thanh càng đậm.

Đội trưởng tim đập rộn lên, cảm giác chột dạ cũng rất mạnh liệt, vì vậy sắc

mặt nghiêm nghị, lại lấy ra ba chiếc lông chim từ túi đựng đồ.

"Khụ khụ, mà thôi mà thôi, Tiểu A Thanh, thực sự không còn gì nữa đâu."

Đội trưởng thở dài một cái, thu hồi tất cả tu vi, bất đắc dĩ nhìn Hứa Thanh.

Hứa Thanh khí tức trên người chậm rãi tiêu tán, cho đến tử nguyệt trở về bí

tàng, bí tàng nhạt dần đi, tất cả bốn phía khôi phục như thường.

Mắt thấy như vậy, đáy lòng đội trưởng buông lỏng, dâng lên sự đắc ý, thầm

nghĩ Tiểu A Thanh ơi Tiểu A Thanh, ngươi vẫn là quá non nớt.

Đáy lòng nghĩ như vậy, thế nhưng ngoài mặt đội trưởng lại là dáng vẻ bất

đắc dĩ, thấp giọng mở miệng.

"Tiểu A Thanh, những thứ này... ngươi lấy bảy thành đi, là đại sư huynh sai

rồi, không nên nảy lòng tham."

Hứa Thanh không nói gì, hắn yên lặng nhìn đội trưởng. Sau khi suy nghĩ

một hồi ánh mắt hắn dần dần có sự thay đổi, lộ ra vẻ xa lạ, càng là dâng lên một

ít ý cô độc ở trên người vào giờ khắc này.

Ánh mắt cùng với nét mặt của hắn, làm cho đội trưởng nhìn mà đáy lòng co

thắt.

"Đại sư huynh..." Hứa Thanh nhẹ giọng mở miệng, đây là câu đầu tiên hắn

nói ra từ đầu đến cuối.

Sau khi đội trưởng nghe được, thân thể run lên.

"Ta từ bỏ, đại sư huynh." Hứa Thanh thì thào.

"Đều cho ngươi cả."

"Ta nhớ quận Phong Hải rồi, đi về trước đây."

Giọng nói Hứa Thanh có chút khàn khàn, nói xong, hắn xoay người đi về

phía xa xa, một vẻ tĩnh mịch nồng nặc hiện lên ở trên người hắn, thân hình kia

mang theo sự cô đơn, mang theo sự hiu quạnh.

Đội trưởng cũng không có nhìn ra cảnh này có chút tương tự với chiêu số

mà hắn đã từng sử dụng với Hứa Thanh...

Giờ phút này nhìn bóng lưng của Hứa Thanh, trong lòng hắn dâng lên sóng

lớn kịch liệt, càng có vô tận áy náy, hắn cảm thấy mình đúng là đã hơi quá đáng

thật rồi, tham lam với ai mà không tốt chứ, tại sao phải đối xử với tiểu sư đệ của

mình như vậy.

Tuy cái tính nết này của mình là do bản tính, nhưng nhìn thấy dáng vẻ thời

khắc này của Hứa Thanh, đội trưởng giậm mạnh chân một cái, nhanh chóng hô

to.

"Tiểu sư đệ, đại sư huynh sai rồi."

Nói rồi đội trưởng đánh vung tay lên, nhất thời từng ngọn núi lớn do máu

thịt lông vũ tạo thành oành một tiếng rơi lên trên mặt đất.

Thần uy kinh khủng dâng lên trong đó, mà so sánh với sáu chiếc lông vũ đội

trưởng đã từng lấy ra thì ngọn núi này cực kỳ mênh mông, đủ để cho người ta

nhìn thấy mà giật mình.

"Ba thành, đây là ba thành máu thịt Xích Mẫu, đều ở đây cả, quy củ cũ,

chúng ta mỗi người một nửa!"

Đội trưởng cũng không đếm xỉa đến, lớn tiếng mở miệng.

Bước chân Hứa Thanh dừng lại, điều chỉnh biểu cảm rồi từ từ xoay người

nhìn đại sư huynh, ánh mắt chân thành còn có cảm động, nhẹ giọng mở miệng.

"Đại sư huynh!"

Đội trưởng thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng gọi Hứa Thanh qua đây chia

của.

Rất nhanh, ở bên cạnh núi máu thịt này, hai người đã chia khối máu thịt ấy

thành hai bộ phận, sau đó đội trưởng cho Hứa Thanh một áo da trữ vật đặc thù,

dùng để thu máu thịt.

Máu thịt thần linh không phải vật tầm thường có thể dung nạp, mà áo da của

đội trưởng, nhìn từ hoa văn thì rất giống như làn da của bản thân hắn...

Nhìn những thu hoạch này trong lòng Hứa Thanh phấn chấn, rất chi là thỏa

mãn với sự thu hoạch cuối cùng sau khi ở Tế Nguyệt đại vực này nhiều năm.

Phát hiện tâm trạng của Hứa Thanh có biến hóa, đáy lòng đội trưởng dâng

lên sự hồ nghi, nhịn không được hỏi một câu.

"Tiểu sư đệ, trước đó có phải ngươi đang diễn trò không? Tại sao ta cảm

giác cảnh kia có chút quen thuộc nhỉ..."

Hứa Thanh nghe vậy thì đè xuống kích động trong lòng, nghiêm túc nhìn

mắt của đội trưởng, lắc đầu.

Đội trưởng lưỡng lự, đáy lòng vẫn cảm thấy không thích hợp, sau khi chớp

mắt thì nghĩ thầm mình cũng có thể, bèn bày ra vẻ mặt cô đơn, vừa định mở

miệng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi