QUANG ÂM CHI NGOẠI

Mà khoảnh khắc cái bóng xuất hiện, bà lão trước đó luôn nhìn chằm chằm

Hứa Thanh mà cười, sắc mặt trực tiếp thay đổi, giống như nhìn thấy thiên địch,

cấp tốc xoay người, dự định chạy mất dạng.

Nhưng vẫn là chậm rồi, cái bóng lây lan nhanh hơn, trong chớp mắt xông

vào cấm khu đuổi theo, sau khi cái bóng bao trùm thì bà lão lập tức tan chảy,

biến mất trong cái bóng.

Hơn nữa cái bóng không hề dừng lại, nó vừa truyền ra tiếng nhai nuốt, vừa

toàn lực khuếch tán về phía tám hướng.

Hứa Thanh không đi theo, hắn đứng bên ngoài cấm khu, mượn sự liên hệ

của cái bóng tối tăm để cảm nhận từng bước hành động của cái bóng, biểu cảm

của hắn dần lộ ra kỳ dị, từ từ hóa thành kinh ngạc, cuối cùng là tinh thần chấn

động.

"Nó đang làm gì vậy?"

Trong nhận thức của Hứa Thanh, lần này phạm vi lây lan của cái bóng hoàn

toàn vượt qua trước đây, đạt đến một mức độ đáng kinh ngạc.

Nó lan rộng khắp cả cấm khu!

Hơn nữa ngay trong nháy mắt cấm khu bị nó bao trùm, cấm khu này dần trở

nên mơ hồ, giống như đang bị nuốt chửng ở trước mặt Hứa Thanh!

Hứa Thanh nhanh chóng xác định cấm khu này không phải bị nuốt chửng,

mà là... thực sự bị nuốt chửng.

Nó càng ngày càng điềm tĩnh, càng ngày càng mơ hồ, vị trí biên giới đã

hoàn toàn biến mất, cho đến một ngày sau, Hứa Thanh rung động nhìn về phía

trước.

Ở nơi đó... trống rỗng.

Cấm khu biến mất rồi!

Từ nay về sau, Linh Thổ Châu không còn là cấm khu mười ba nữa, mà sẽ

mãi mãi thiếu đi một!

Nó đã bị cái bóng nuốt chửng!

Hơn nữa trên đại địa trống trải, bụi bẩn màu xám, không có sức sống cũng

không có khí tức tử vong, màu xám đó giống như là màu nền của thế giới.

Mà trên màu nền này là một bóng đen liên tục di chuyển.

Từng tiếng nỉ non như Thần Linh đang truyền ra từ trong bóng đen, vang

vọng đất trời.

“Tam nguyên dưỡng dục, cửu khí bố hóa, ngũ trần hình tạng, thất tinh tác

khiếu, chúng sinh hồn đầu khứ đỉnh tam xích tinh quang đại diệu ngô ám minh

không."

Giọng điệu này lúc thì cao ngất, lúc thì rên rỉ, lúc thì gấp gáp, lúc thì chậm

rãi, sau khi kết hợp lại với nhau khiến cho câu này tràn ngập cảm giác quỷ dị!

Mà bản thân nó cũng ẩn chứa quỷ dị, giây phút truyền ra ngoài, bầu trời

thay đổi màu sắc, mặt đất nổ vang, cỏ cây sinh trưởng bên ngoài cấm khu đều

đang vỡ vụn, phạm vi ảnh hưởng của nó còn khổng lồ hơn.

Mặc dù đối với người trong khu vực, sự tồn tại của cấm khu là thưa thớt,

nhưng không thiếu trùng thú!

Những trùng thú sống bên ngoài cấm khu chịu sự thay đổi của cấm khu, bị

dị chất làm ảnh hưởng với mức độ khác nhau, sinh mệnh khác thường càng

ngoan cường hơn.

Nhưng hiện tại dưới sự bao phủ của tiếng nỉ non này, ai nấy đều bắt đầu

phát cuồng!

Phóng mắt nhìn vô số trùng thú xuất hiện từ mặt đất bốn phương tám

hướng, vờn quanh xung quanh Hứa Thanh truyền ra tiếng rít, rậm rạp chằng

chịt, nhìn thấy mà giật mình.

Sắc mặt Hứa Thanh như thường, ánh mắt đảo qua những trùng thú xung

quanh, Hứa Thanh cảm nhận được dấu vết bị khống chế ở trên người bọn nó, đó

là một trong những năng lực của cái bóng.

Chỉ có điều hiện giờ phạm vi lớn hơn, có thể khống chế số lượng lớn, điều

quan trọng nhất là không còn giới hạn cái bóng dung nhập vào.

Dựa vào tiếng nỉ non đã có thể khống chế!

"Âm thanh điều khiển cấm khu thôn phệ!" Hứa Thanh nheo mắt nhìn về

phía trước.

Bóng đen không ngừng nhúc nhích trên mặt đất màu xám! Giờ phút này thời

gian trôi qua, tốc độ chuyển động của bóng đen cũng chậm lại không ít.

Hình như nó dần vững vàng lại, hình dáng cũng từ từ ổn định, giống như

một cái đầu!

Mà vị trí ấn đường của cái đầu này mặc dù đen kịt, nhưng lờ mờ có thể nhìn

thấy một đồ đằng tồn tại!

Hình dạng của đồ đằng này giống y hệt với cấm khu bị cái bóng nuốt chửng

trước đó.

"Không, không phải đồ đằng, đây là…"

Trong lòng Hứa Thanh khẽ động, ngưng thần quan sát cẩn thận ấn đường

của cái bóng, rất nhanh, hắn chắc chắn suy đoán trước đó, vật giữa ấn đường

quả thật không phải là đồ đằng, đó là cấm khu!

Cấm khu bị cái bóng nuốt chửng, nó xuất hiện trong ấn đường của cái bóng,

hình thành một thể với cái bóng.

Phát hiện này khiến cho đáy lòng Hứa Thanh càng thêm kỳ lạ, mà càng làm

cho đồng tử của hắn co lại là ở nơi trung tâm của cấm khu thu nhỏ vô số lần này

mọc một cái cây không giống người thường!

Đó là một cái cây cực lớn, hình dạng thứ hai mà cái bóng từng thể hiện ra!

Trên cây treo một quan tài trống rỗng, quan tài này chính là hình dạng thứ

hai của cái bóng.

Hứa Thanh hừ lạnh, quan tài này đang lay động giống như đồng hồ quả lắc

cực lớn, bên trong còn có tiếng chói tai của móng tay xẹt qua ván gỗ cùng với

tiếng nỉ non vang vọng ở tám hướng!

Ngô ám phục không, linh tích thân chí hồn khuyết thần sinh tinh quang trụy

diệt chúng sinh thính lệnh*. Giây phút chữ cuối cùng truyền ra, một luồng lực

lượng linh hồn mênh mông như biển bộc phát từ trong quan tài, mục tiêu chính

là Hứa Thanh. Sắc mặt Hứa Thanh không có bất cứ thay đổi nào, hắn đứng ở

nơi đó, lạnh lùng nhìn cái bóng, hai mắt đen kịt bốc lên Độc Cấm.

(*Ta là trống không, linh hồn tích tụ trong thân, đến khi linh hồn biến mất

thì thần sinh ra, ánh sao rơi xuống rồi biến mất, chúng sinh nghe lệnh)

(*Ta là trống không, linh hồn tích tụ trong thân, đến khi linh hồn biến mất

thì thần sinh ra, ánh sao rơi xuống rồi biến mất, chúng sinh nghe lệnh)

Mà luồng lực lượng linh hồn khổng lồ đang sinh sôi xuất hiện giãy dụa vặn

vẹo ngoài một trượng dưới ánh mắt của Hứa Thanh dường như có thể dâng lên

ác ý, nhưng lại theo bản năng không dám tiếp tục, cho đến khi Hứa Thanh hừ

lạnh một tiếng!

Lực lượng linh hồn khủng bố lập tức dao động về phía bầu trời, ầm ầm tản

ra, ảnh hưởng đến bầu trời, hội tụ tầng mây bày ra ba chữ lớn:

Chào chủ nhân!

Sau đó, cảm xúc lấy lòng tràn ra trong bóng đen mênh mông!

"Chủ… Ta… Ngoan!"

Hứa Thanh nhìn cái bóng nói chuyện, hắn xem như đã nhìn ra cái bóng nỉ

non nói chuyện thì bình thường, nhưng nếu muốn mở miệng sẽ như vậy, dường

như cảnh giới tăng lên không tỷ lệ thuận với năng lực nói chuyện!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi