QUANG ÂM CHI NGOẠI

Sự hãi từ trong xương cốt, sợ hãi từ trong linh hồn.

Hắn lo lắng, còn có Thự Quang Chi Dương, càng lo lắng… Thanh Cầm đến

từ trên bầu trời và pháp bảo cấm kỵ của quận Phong Hải này.

Sau khi mất đi tu vi đầy đủ, hắn biết hôm nay là thời khắc nguy cấp nhất cả

đời mình.

Ngay trong khoảnh khắc hắn rút lui, Huyết Luyện Tử bỗng nhiên xông ra,

Tử Huyền cũng cất bước đi đến, trên bầu trời truyền đến âm thanh cạc cạc của

Thanh Cầm. Một luồng khí cơ cường hãn lao đến từ phía trên, khóa chặt Trần

Dương Tử, đồng thời Thanh Cầm đang nhanh chóng hạ xuống.

Trong chớp mắt, nó đã xuất hiện trên đại điện, uy áp đến từ nó bao phủ bát

phương, âm thanh cạc cạc ngập trời.

Mắt thấy như vậy, Trần Dương Tử chỉ có thể đè xuống nỗi kinh hoàng trong

lòng, sắc mặt vặn vẹo, phát ra âm thanh thê lương.

“Hứa Thanh, hơn một vạn người quận Phong Hải kia chạy ra từ chiến

trường, là ta sắp xếp bọn họ sống sót, trên mỗi người trong bọn họ đều bị ta để

lại ấn ký linh hồn. Nếu ta tử vong, bọn họ cũng sẽ hình thần câu diệt trong chớp

mắt!”

“Các ngươi dù có thể giải, nhưng cũng cần thời gian, mà nếu phong ấn ta, ta

nhất định sẽ tự bạo thần hồn, lúc hồn diệt, bọn họ sẽ chôn cùng.”

“Thả ta rời đi, như vậy thì các ngươi cũng có thời gian đi giải ấn ký, dùng

một người sống là ta, đổi lại hơn vạn chiến sĩ Phong Hải còn sống. Vụ mua bán

này, các ngươi có lời!”

Trần Dương Tử quả thật là người chú ý cẩn thận, càng có tính toán không

tầm thường. Dù cho đến loại mức độ này, hắn vẫn còn có chuẩn bị ở sau, bây

giờ hắn vừa nói ra lời này, đám người Huyết Luyện Tử không khỏi dừng lại.

Cho dù là Thanh Cầm, cũng không nắm chắc giải khai ấn ký linh hồn cùng

lúc giết chết Trần Dương Tử được. Nó chỉ là một con chim lớn, chuyện giải ấn

ký không phải là sở trường của nó.

Cục diện dường như xuất hiện một chút giằng co, nhưng nét mặt Hứa Thanh

vẫn như thường. Hắn không để ý tới Trần Dương Tử giãy dụa cầu sinh, mà

ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Chuyện người bên ngoài làm không được, đối với Cửu gia gia, lại có thể

hóa giải dễ như trở bàn tay, Hứa Thanh đang muốn đi mời.

Nhưng vào lúc này, nét mặt hắn hơi động, âm thanh Cửu gia gia lại truyền

đến trong tâm thần hắn trước.

Nhưng lời nói của đối phương, khiến nét mặt Hứa Thanh lộ vẻ kỳ quái theo

bản năng.

Hắn nhìn về phía Trần Dương Tử đang không ngừng lùi lại, tóc tai bù xù,

bày ra dáng vẻ điên cuồng, cuồng loạn, lựa chọn tuân theo.

Thản nhiên mở miệng.

“Vả miệng!”

Hứa Thanh vừa thốt ra lời này, thiên địa biến sắc, gió nổi mây phun, bên

ngoài sấm sét giao thoa, thế giới đều bắt đầu mơ hồ.

Một luồng lực lượng mênh mông bỗng nhiên đánh xuống, khiến đại điện nổ

vang rung động, nét mặt chúng người đều kinh hãi, Trần Dương Tử lại càng

rung động toàn thân, tâm thần cũng sắp đổ sụp.

Phảng phất giọng nói của Hứa Thanh chính là pháp tắc, chính là quy tắc,

chính là ý chí thiên địa, thời khắc truyền ra, mở miệng thành pháp. Sau khi

luồng lực lượng này đến, trực tiếp hóa thành một bàn tay vô hình, hung hăng tát

lên mặt Trần Dương Tử.

Ầm một tiếng, Trần Dương Tử phát ra tiếng kêu rên càng thê thảm, bị một

bàn tay trực tiếp đập bay, huyết nhục mặt bên phải thành thịt nát.

Thoạt nhìn thấy mà giật mình, đồng thời tất cả mọi người có thể cảm nhận

được giờ khắc này Trần Dương Tử thừa nhận nỗi đau đớn kịch liệt.

Cả người hắn kêu thảm thiết theo bản năng, đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy

mình bị một luồng lực lớn đến nỗi không cách nào tưởng tượng, giống như một

ngọn núi, đâm vào thân mình.

Không cách nào chống cự, không cách nào né tránh, mà không chờ hắn

phản ứng lại, trong lúc thân thể còn đang cuốn ngược, lời nói của Hứa Thanh lại

lần nữa truyền ra.

“Lại vả!”

Quy tắc rơi xuống, đánh tới lần nữa, tiếng kêu của Trần Dương Tử biến

thành kêu rên, mặt bên trái của hắn bị luồng lực lớn này đánh mạnh, đầu còn

suýt nữa rơi xuống, cả người trông đã không thành hình người.

Thân thể cũng bị đánh về từ đằng xa, rơi vào trước mặt Hứa Thanh.

Máu tươi không ngừng dâng trào từ trong miệng và cổ, Kim Ô huyễn hóa ra

trên thân hắn cũng bắt đầu vỡ vụn, cực kỳ thảm thiết.

“Loại vận dụng quy tắc này, ngươi ngươi ngươi… Ngươi là tu vi gì!!”

Sau khi rơi xuống đất, Trần Dương Tử giãy dụa, suy yếu mở miệng, nét mặt

mang sự sợ hãi, đầu óc của hắn đã sắp hỏng mất, giờ phút này chỉ còn lại hoảng

sợ. Những gì hắn vừa trải qua, hắn cảm thấy còn kinh hãi hơn cả lúc nghe thấy

Thự Quang Chi Dương trước đó.

Bởi vì hắn biết, có thể làm cho quy tắc như vậy, có thể làm cho pháp tắc như

thế, có thể làm cho ý chí thiên địa thành ý chí của mình, đây không phải việc

Quy Hư có thể làm được…

“Quỳ xuống.”

Hứa Thanh không đáp lại, bình tĩnh mở miệng.

Lời này vừa vang ra, Trần Dương Tử kêu rên lần nữa, hai chân của hắn tan

vỡ giữa tiếng ầm vang, hoàn toàn vỡ nát, nhưng không biến mất, mà bị hội tụ

một lần nữa, giống như chân uốn lượn trời sinh.

Thế là hắn, chỉ có thể quỳ.

“Uẩn Thần…” Tâm thần Trần Dương Tử nổ tung. Hắn nhìn Hứa Thanh, lại

nhìn về phía Tử Huyền, trong mắt lần đầu lộ ra cầu khẩn.

“Sư muội, nể tình chúng ta đã từng là đồng môn, nể tình sư tôn, thả ta đi

một lần…”

Tử Huyền im lặng, lắc đầu.

Trần Dương Tử tuyệt vọng, trong mắt điên cuồng, đang muốn đồng quy vu

tận.

Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng.

“Tước đoạt!”

Lời nói này truyền ra, thiên địa nổ vang, ý chí của nó hình thành bàn tay lớn,

đập tới trên thân Trần Dương Tử. Trần Dương Tử kêu thảm thiết, thân thể bắt

đầu vỡ vụn, vô số linh khí bay ra.

Tu vi của hắn, vào thời khắc này, bị tước đoạt.

Chỉ còn có huyết nhục và linh hồn còn sót lại trong đại điện.

“Huyết nhục hóa thành nến, thần hồn tan vào lửa.”

Hứa Thanh mở miệng lần nữa. Trong chớp mắt, thân thể vặn vẹo nghiêm

trọng của Trần Dương Tử bị đè ép, bị tạo hình, cuối cùng lại hóa thành một

ngọn nến huyết nhục!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi