QUANG ÂM CHI NGOẠI

Tâm thần Thiên Lan Vương rung động. Hắn có thể cảm nhận được Tử

Nguyệt tinh thần kia chân thực không gì sánh được, uy áp và khí tức, còn có

sương mù sâu màu tím xuất hiện xung quanh. Hết thảy đều chân thực trước nay

chưa từng có.

Đây hoàn toàn chính là thần giáng!

Thế là tất cả dao động và kinh hãi đều hóa thành gió bão vang rền trong nội

tâm, như cơn sóng dâng lên ngập trời.

Hắn không chần chờ chút nào, cũng không lo được sinh tử của kẻ dưới

trướng, suy nghĩ duy nhất hiện ra trong đầu hắn, chính là trốn!

Trước khi Tử Chủ xuất hiện, liều hết tất cả trốn đi.

Chỉ có như vậy, hắn mới có một chút hi vọng sống.

Thiên Lan Vương cắn chặt răng, gầm nhẹ một tiếng.

“Rút!”

Nói xong, hắn lập tức quay người, tốc độ bùng nổ đến cực hạn, lao thẳng

đến nơi xa.

Hắn thân là cường giả Uẩn Thần, là một trong mười tám vị Thiên Vương

tham dự trận chiến với tộc Hắc Thiên lần này, hắn không muốn chết.

Hắn biết rõ, lần này trận chiến giữa Nhân tộc và tộc Hắc Thiên là cùng khởi

xướng với hai đại vực của tộc Hắc Thiên này từ hơn mười phương hướng, mỗi

một vị Thiên Vương phụ trách một phương hướng.

Cho nên dù chỗ hắn xem như thất bại, cũng không ảnh hưởng trí mạng đến

đại cục, chỉ là sẽ tạo thành trở ngại đối với việc Thất hoàng tử vào Thánh Lan

làm chủ, lại không hoàn thành của hứa hẹn hắn với Nhân Hoàng.

Nhưng so sánh với sinh tử của mình, những thứ đó… Đương nhiên cũng

không coi là gì.

Trong chốc lát, bóng dáng Thiên Lan Vương biến mất dưới Tử Nguyệt tinh

thần, không ngừng lấp lóe hướng về nơi xa, mà hắn rời đi, đám người dưới

trướng trên mặt đất đều đắng chát, từng kẻ lộ ra sự tuyệt vọng trong mắt, ào ào

lui lại.

Nhưng thật ra bọn họ cũng hiểu được, trước mặt Thần linh, khả năng bọn họ

rút lui thành công cực kỳ bé nhỏ.

Mà phía tộc Hắc Thiên cũng không thừa cơ phát động công kích, sau khi

ngâm xướng kết thúc đã nhanh chóng lui về sau, mượn nhờ uy áp của Tử

Nguyệt trợ giúp, quân đoàn tộc Hắc Thiên thoát khỏi cục diện trước đó, đang

rút lui lại.

Cứ như vậy, thời gian chậm rãi trôi qua, phía tộc Hắc Thiên đã đi xa, những

kẻ dưới trướng Thiên Lan Vương không ngừng rút lui kia, dần dần lộ ra vẻ nghi

hoặc, bởi vì… Bọn họ cũng không nhìn thấy Thần linh xuất hiện.

Thậm chí giờ phút này Tử Nguyệt trên bầu trời cũng bắt đầu nhạt dần, sự

vặn vẹo và mơ hồ xung quanh cũng đều chậm rãi tan đi. Dị chất dường như chủ

yếu là hư ảo, lực sát thương chân chính kém xa dáng vẻ uy áp và khí tức biểu

hiện ra.

Cứ như thể… Đây chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước.

Cho đến một khắc sau, Tử Nguyệt tinh thần trên bầu trời hoàn toàn tiêu tán

giữa thiên địa, hết thảy khôi phục.

Trên mặt đất, đám người dưới trướng Thiên Lan Vương, nét mặt từng kẻ mờ

mịt, mà rất nhanh đã có người phản ứng kịp, bọn họ… Mắc lừa!

Đây không phải thần giáng, đây càng giống như là một loại huyễn thuật.

Nhận thức này khiến trong lòng chúng người sôi trào, mà rất nhanh trường

hồng rít gào trên bầu trời, Thiên Lan Vương đi mà quay lại.

Sắc mặt hắn khó coi, nét mặt âm trầm cực kỳ, trong mắt ẩn chứa lửa giận,

sát khí trong lòng khắp người đã nồng đậm đến cực hạn, đang gấp gáp lan tràn.

Lúc trước hắn bỏ chạy theo bản năng, sau khi chạy ra một khoảng cách, hắn

phản ứng kịp, trong lòng sinh ra manh mối.

Thế là thử trở về, tận mắt thấy một cảnh Tử Nguyệt biến mất.

Hết thảy khiến hắn hoàn toàn hiểu ra, mình… Trúng kế!

Giờ phút này cơn tức giận ầm vang, mắt hắn bắt đầu đỏ ngầu, nhìn chòng

chọc vào phương xa.

Nơi đó là phương hướng quân đoàn tộc Hắc Thiên cùng mười bảy tế tự kia

bỏ chạy.

Nếu không phải phán đoán của hắn sai lầm, e là giờ phút này những quân

đoàn tộc Hắc Thiên này đã bị hắn diệt sạch, nhất là mười bảy tế tự kia bên trong

đó là mục tiêu chiến lược của hắn.

Cũng sẽ bị hắn chém giết.

Khu vực chiến tranh hắn phụ trách cũng có thể kết thúc.

Hắn sẽ thuận lợi hoàn thành hứa hẹn với Nhân Hoàng, cũng sẽ làm cho Thất

hoàng tử chân chính thu hoạch được Thánh Lan đại vực, làm đất phong.

Mà hắn cũng sẽ khải hoàn trở về.

Nhưng bây giờ, xuất hiện ngoài ý muốn.

Hắn, dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, lại bị tộc Hắc Thiên dọa

chạy.

Đây là nhục nhã, nhục nhã cực hạn.

Nghĩ tới đây, hắn nổi giận ngập trời, cơn tức giận này một mặt đến từ sự

hoảng sợ của hắn lúc trước, một mặt khác thì đến từ mặt mũi.

Thế là Thiên Lan Vương lập tức truyền ra pháp chỉ cho đại quân dưới

trướng.

“Tất cả mọi người nghe lệnh, truy sát dư nghiệt tộc Hắc Thiên, những nơi đi

qua, chém giết toàn bộ tu sĩ tộc Hắc Thiên, một tên cũng không để lại!”

Âm thanh của hắn vang vọng cả chiến trường, nhưng những kẻ dưới trướng

hắn đã không có sự cuồng nhiệt như trong quá khứ, một màn Thiên Lan Vương

chạy trốn trước đó, bọn họ nhìn vào trong mắt, trong lòng ai cũng rất phức tạp.

Mà uy nghiêm đến từ Uẩn Thần khiến cho bọn họ chỉ có thể nghe lệnh.

Nhưng có một vị phó tướng phụ trách bố trí tiên thuật, không nhịn được mà

bay lên không, đi tới trước mặt Thiên Lan Vương, thấp giọng mở miệng.

“Thiên Vương, tiên thuật phối hợp chiến tranh còn chưa lan tràn đến phạm

vi càng xa hơn, cần một chút thời gian mới có thể được, nếu mạo muội truy

kích…”

Sắc mặt Thiên Lan Vương lạnh buốt, hắn quay đầu nhìn tên phó tướng trước

mắt này.

“Ngươi muốn kháng mệnh?”

“Ti chức không dám.” Phó tướng cúi đầu.

“Đại quân, lập tức tiến bước!” Nét mặt Thiên Lan Vương âm trầm, âm

thanh vọng lại như Thiên Lôi, nổ tung trên chiến trường, rất nhanh đại quân

thuận theo xông ra, truy kích về phương hướng tộc Hắc Thiên bỏ chạy.

Thiên Lan Vương ở phía trước, khí thế như hồng.

Nhưng việc truy kích cũng không thuận lợi, phương thức tộc Hắc Thiên rút

lui chủ yếu là truyền tống, cho nên cần phải không ngừng khóa chặt vết tích

truyền tống.

Cứ như vậy, trong sự truy kích của đại quân, ba ngày sau, đại quân của

Thiên Lan Vương xâm nhập đến chỗ sâu trong Hắc Linh đại vực, nơi đó sương

đen tràn ngập, bao phủ bát phương

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi