QUANG ÂM CHI NGOẠI

Cho nên chỉ có thể ngấm ngầm chịu đựng.

Chỉ khi có được vực bảo, mới có thể có năng lực tự vệ nhất định.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao trong thời gian quận Phong Hải có chiến

tranh, Nhân tộc bị nhiều ngoại tộc xâm lấn, nhưng Thự Quang Chi Dương vừa

xuất hiện, các tộc đàn chấn động, ào ào lui về.

Nhưng chỉ có vực bảo là không đủ.

Điều càng quan trọng hơn vực bảo, là Thần linh.

Thần linh là căn nguyên quyết định một tộc đàn có cường thế hay chăng.

Trước mặt Thần linh, Uẩn Thần cũng thế, vực bảo cũng vậy, đều không có

tác dụng gì cả. Đây cũng là nguyên nhân thực lực của tộc Hắc Thiên rõ ràng

không bằng Nhân tộc, nhưng vẫn có thể khiến Nhân tộc kiêng dè.

Thần linh, có thể phá vỡ hết thảy.

Căn bản tộc Hắc Thiên đại bại chính là Thần linh của tộc Hắc Thiên, Xích

Mẫu, bởi rất nhiều bố trí thần bí của Nhân Hoàng mà ngủ say.

Bên này lên bên kia xuống, Nhân tộc đương nhiên bắt đầu trở nên cường

thế.

Đủ loại nguyên do trong đó, kẻ ngu dốt rất khó xem hiểu. Thế giới trong

mắt bọn họ quá đơn giản, thậm chí sinh ra một vài lời chất vấn buồn cười, rồi

loại ngôn từ ngây thơ như Nhân tộc mạnh như thế, vì sao trước đó không thu

phục Thánh Lan này.

Chỉ có người nắm giữ rất nhiều tin tức hạch tâm hoặc hạng người thông

minh, giỏi về quan sát mới có thể nhìn ra mấu chốt.

“Cho nên, chỗ dựa của quận Phong Hải lại có thể là gì?”

Nét mặt Thiên Lan Vương thong dong, từ đầu đến cuối hắn vẫn chưa ngẩng

đầu lên, chỉ có thần niệm đảo qua trên bầu trời, không có gì cả.

Nhưng ngay khi hắn muốn cảm giác đến tầng càng sâu hơn, một tiếng hừ

lạnh lấy một loại phương thức cực kỳ đột ngột, trực tiếp xâm nhập trong thần

niệm của hắn, vang vọng trong thiên địa, hóa thành thiên lôi trong tâm thần

Thiên Lan Vương.

Ầm ầm nổ tung.

Nét mặt Thiên Lan Vương cứng lại. Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về

phía bầu trời. Thời khắc ấy, Đại thế giới bao phủ trên không trung quận đô của

hắn, truyền đến âm thanh khai thiên tịch địa, lại xuất hiện một khe nứt to lớn.

Khe hở này rõ ràng không phải được hình thành tự nhiên, rìa khe nứt thẳng

tắp, thật giống như bị lưỡi đao cắt ra, chiều dài càng đạt tới mấy vạn trượng.

Ngẩng đầu nhìn lại từ mặt đất, khe hở này cực kỳ nổi bật giữa không trung,

càng có một luồng kiếm khí kinh thiên động địa, xé gió rít gào từ bên trong mà

đến, kiếm thế bao trùm bát phương.

Trong thời gian ngắn, mây mù sụp đổ, mặt đất ầm vang, vạn vật rung động,

tâm thần chúng sinh sôi trào.

Hết thảy trên thế gian dường như cũng biến mất, tự động u ám, vặn vẹo vô

tận, trong mơ hồ chỉ có một luồng kiếm khí rơi xuống từ trong khe hở giữa

không trung trở thành duy nhất.

Nó như thiên kiếm, trực tiếp rơi vào trên Đại thế giới của Thiên Lan Vương

đang bao phủ trên quận đô.

Thời khắc đụng chạm, đại thế giới của Thiên Lan Vương chấn động trước

nay chưa từng có, truyền ra tiếng vang đinh tai nhức óc, phảng phất có trăm vạn

ngàn vạn thiên lôi cùng một thời gian nổ tung.

Bản thân vách ngăn thế giới tồn tại trong đó chớp mắt đã sụp đổ, hóa thành

vô số mảnh vỡ, như vẫn thạch lưu tinh, rơi xuống trên sông núi của đại thế giới.

Thế giới run rẩy, mà kiếm khí không ngưng trệ một chút nào, phá vỡ vách

ngăn, trực tiếp rơi vào trong đại thế giới của Thiên Lan Vương, cắt đôi bầu trời

của đại thế giới, và vạch ra một vết kiếm lan tràn toàn bộ thế giới trên mặt đất.

Thế giới ầm vang, ở nơi vết kiếm chém lõm xuống, hai bên rìa nhô lên, tất

cả dãy núi trong đó đổ sụp, tất cả sông ngòi bốc hơi, toàn bộ sinh linh kêu rên,

trở thành huyết sắc.

Nhưng uy của kiếm khí vẫn kinh khủng như cũ, ở vị trí vết kiếm, mặt đất

tiếp tục vỡ vụn, nhanh chóng lan tràn vào trong chỗ sâu, cuối cùng... Toàn bộ

đại thế giới bị một kiếm này, trực tiếp chém thành hai nửa.

Thế giới, diệt!

Từ xa nhìn lại, đại thế giới hóa thành hai nửa tách rời sang hai bên từ trên

không quận đô.

Một cảnh này, rung động tâm thần, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.

Chỉ thấy hai nửa đại thế giới này ngập trời huyết sắc, tiếng kêu rên không

ngừng, vô số đá vụn rơi xuống, vô số bụi bặm lan rộng ra.

Theo sau đại thế giới này bị chia làm hai nửa, trở nên hư ảo, trở nên trong

suốt, rơi xuống mặt đất.

Thời khắc rơi xuống đất, nó chia năm xẻ bảy, giữa lúc mặt đất chấn độn run

rẩy, đại thế giới của Thiên Lan Vương hóa thành vô số mảnh, dung nhập vào

mặt đất của quận Phong Hải.

Nó không phải tồn tại thực chất, giờ phút này sụp đổ cũng giống như thế.

Hết thảy chuyện này nói thì rất dài dòng, nhưng trên thực tế đều xảy ra nháy

mắt. Theo đại thế giới sụp đổ, rung động một cảnh này mang đến khiến mọi

người trong quận Phong Hải dồn dập dại ra.

Người cũng dại ra giống vậy, còn có đại quân dưới trướng Thiên Lan

Vương.

Tất cả mọi người trong đại quân đều run rẩy cả người theo bản năng, nhìn

thấy cảnh tượng như tận thế, đầu óc mỗi một người đều trống rỗng.

Thực sự là một cảnh này quá kinh khủng, cũng quá bất ngờ, cứ thế không

cho tất cả mọi người chuẩn bị tâm lý gì cả.

Trên thực tế, cho dù có chuẩn bị tâm lý đi chăng nữa, sau khi tận mắt thấy

đại thế giới của một Uẩn Thần bị một kiếm đánh nát, vẫn sẽ khó mà chấp nhận,

không cách nào tin, đáy lòng bị sóng lớn bao phủ.

Mà so với những người khác, Thiên Lan Vương càng kinh hãi mãnh liệt

hơn. Vào thời khắc này, nội tâm của hắn nổi sóng vạn trượng, nguy cơ trước đó

chưa từng có khiến hắn bỗng nhiên đứng lên từ trên hắc long, bước lên phía

trước một bước.

Một bước này hạ xuống, hắc long dưới chân hắn đã phát ra tiếng kêu rên,

như không thể thừa nhận uy áp đến từ Thiên Lan Vương giờ khắc này, thân thể

nó rơi xuống mặt đất.

Thời khắc hắc long rơi xuống đất, thân thể Thiên Lan Vương giữa không

trung cấp tốc tăng trưởng, ngay từ đầu chỉ có kích cỡ người thường, rồi hóa

thành trăm trượng, ngàn trượng, vạn trượng, cho đến trở thành một người khổng

lồ đỉnh thiên lập địa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi