QUANG ÂM CHI NGOẠI

Đối với hai chữ Tử Chủ, Hứa Thanh đương nhiên không xa lạ gì.

Mà xưng hô thế này, từ nói ra trong miệng tế tự tộc Hắc Thiên, thật ý vị sâu

xa.

Đôi mắt Hứa Thanh thâm thúy, ánh mắt dịch hắn chuyển khỏi ông lão tộc

Hắc Thiên cúng bái mình, nhìn về phía sương mù sau lưng đối phương. Đứng ở

đây, hắn có thể cảm giác được rõ ràng hơn quyền hành thuộc về mình đang bay

lên trong sương mù.

Tộc Hắc Thiên đang tiến hành một nghi thức liên quan đến mình ngay ở chỗ

sâu trong sương mù, lại đã sắp hoàn thành.

Hồi lâu, dưới ánh nhìn chăm chú của đại quân, trong sự im lặng của mười

bảy tế tự kia, giọng nói của Hứa Thanh chậm rãi vang ra.

“Sao ngươi biết được tôn hiệu của ta.”

Hứa Thanh không vòng vo, hôm nay hắn đã có tư cách trực tiếp hỏi, không

cần suy đoán nhiều.

Đối mặt lời nói của Hứa Thanh, ông lão tế tự tộc Hắc Thiên mặt đầy nếp

nhăn kia, lộ ra vẻ thành kính, nhẹ giọng mở miệng.

“Xích Mẫu vẫn lạc trong thần chiến, tân chủ sinh ra từ trong hài cốt của

Thần, đây là luân hồi của Thần.”

“Tử Chủ sinh ra là tân chủ, Thần tiếp quản hết thảy quyền hành của Hồng

Nguyệt, được chúng sinh cúng bái. Từ đây không còn Hồng Nguyệt, Tử Nguyệt

giữa trời, hết thảy tộc phụ thuộc, Thần bộc, đều sẽ có sứ mệnh mới.”

“Đây là cảm giác chúng ta nhiều lần tế tự mời nguyệt, mới có được.”

Giữa lời nói, tế tự tộc Hắc Thiên này ngẩng đầu, nhìn Hứa Thanh, trong mắt

lộ ra vẻ cuồng nhiệt.

“Sứ mệnh gì?” Hứa Thanh phát ra âm thanh bình tĩnh, nét mặt như thường.

“Phò tá chủ ta quay về thần thiên, phò tá Tử Nguyệt giáng lâm thế gian, tất

cả người phụ thuộc đều có thần quả, có công huân, có vị trí trước mặt Thần!”

Hứa Thanh nghe vậy, nhìn ông lão này với thâm ý sâu sắc.

Nét mặt ông lão không có bất cứ thay đổi nào, gương mặt nhăn nheo vẫn

thành kính như cũ.

Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, chuyện ma quỷ thầy bói mù này của đối

phương, dao động người khác có lẽ còn được, nhưng dùng để dao động hắn là

vô dụng.

Hứa Thanh hoàn toàn không tin chuyện này.

Hắn càng tin tưởng một đáp án khác…

Tế tự tộc Hắc Thiên, đối mặt trận đại chiến ắt sẽ bại này, đối mặt nguy hiểm

diệt tộc khó mà hóa giải này, bọn họ đã sớm nhận rõ hiện thực. Nhất là bọn họ

biết được chuyện xảy ra ở Tế Nguyệt, cũng hiểu rõ bối cảnh và hoàn cảnh hiện

tại của Hứa Thanh.

Cho nên, con đường bày ra trước mắt bọn họ chỉ có một, đó chính là quy

hàng.

Nhưng quy hàng cũng có chú ý, mà Hứa Thanh cũng quả thật từng thay đổi

lời cầu nguyện trên Hồng Nguyệt, lại mượn quyền hành truyền ra, dù cuối cùng

thất bại, nhưng tồn tại ắt sẽ có vết tích.

Cho nên tộc Hắc Thiên đời đời cúng bái Hồng Nguyệt, cung phụng Xích

Mẫu, khả năng cao là bởi vì cảm giác được lời cầu nguyện này.

Thế là, bèn có cách nói Tử Chủ.

Mà trong lòng tế tự tộc Hắc Thiên, dùng phương thức như vậy quy hàng,

thật ra cũng không phải là quy hàng, bởi vì từ đầu đến cuối, bọn họ đều là tôi tớ

của Thần linh.

Còn như cách nói sứ mệnh, khả năng càng cao là bọn họ phó thác cho chính

mình.

Đây là trí tuệ của đám tế tự này.

Thậm chí suy tư sâu hơn, trong lòng đám tế tự này, có lẽ hoặc ít hoặc nhiều

cũng không xác định mình có phải là Tử Chủ hay không.

Nhưng chuyện này không quan trọng.

Xích Mẫu đã chết, người còn sống mới là trọng điểm.

Mà có thể thể diện còn sống chính là điều quan trọng nhất.

Cho nên Hứa Thanh cảm thấy, dù cho những tế tự tộc Hắc Thiên này cho

rằng mình không phải là Tử Chủ này cũng không sao cả, bọn họ sẽ tự động thay

đổi lời cầu nguyện, rồi mới tiếp tục nhận thức mình là Tử Chủ.

Dù sao, không có ai có thể phản bác được.

Nét mặt Hứa Thanh vẫn như thường. Đây đều là suy đoán của hắn, còn chân

tướng như thế nào, hắn không đi so đo, nhưng đối với những tế tự tộc Hắc

Thiên dùng phương thức khác loại quy hàng này, vẫn phải cho chút chấn nhiếp

nhất định.

Mà chấn nhiếp này rất đơn giản đối với Hứa Thanh.

Đối với thầy bói mù, uy hiếp trực tiếp nhất dĩ nhiên chính là Thần linh.

Thế là, Hứa Thanh tràn ra lực lượng quyền hành, dung nhập vào nghi thức

liên quan đến mình đang được tiến hành trong sương mù kia, giúp nghi thức này

tăng tốc hoàn thành.

Gần như trong nháy mắt quyền hành của Hứa Thanh dung nhập, mười bảy

tế tự kia dồn dập chấn động. Ông lão đi đầu càng bỗng nhiên ngẩng đầu, nét

mặt lộ ra vẻ kinh ngạc nghi ngờ, đồng thời có tiếng ầm vang ngập trời truyền ra

từ trong sương mù.

Sương mù cuồn cuộn, truyền ra tiếng ngâm xướng bị phong tỏa bên trong.

“Tân Nguyệt chủ ta, tiếp dẫn Vọng Cổ, chúng sinh đau khổ, an hưởng cõi

yên vui.”

“Thân tế chủ ta, đời này không khổ, thủy triều làm nền, thân tủy bất hủ.”



Theo tiếng ngâm xướng vang vọng, ánh sáng màu tím bùng nổ trong sương

mù. Bầu trời vào thời khắc này vang rền, màn trời như có một đôi bàn tay vô

hình đẩy ra không trung, thần uy khuếch tán bát phương.

Một ngôi sao màu tím bỗng nhiên xuất hiện trên đỉnh trời.

Ngay từ đầu còn mơ hồ, nhưng rất nhanh đã rõ ràng, cuối cùng hiển lộ giữa

thiên địa, Thần xuất hiện, khiến cho bên phe Thánh Lan chấn động, vô số hung

thú run rẩy.

Dù cho biết được chuyện Thiên Lan Vương gặp phải, cũng hiểu rõ đây là hư

ảo, nhưng giờ khắc này, sự xuất hiện của Tử Nguyệt tinh thần vẫn khiến lòng

người rung động.

Mà mười bảy tế tự kia càng trực tiếp quỳ xuống lạy Tử Nguyệt trên trời.

Cùng lúc đó, uy áp hạ xuống, thiên địa mơ hồ, thế giới vặn vẹo, chỉ có ánh

sáng màu tím chiếu xuống từ trên Tử Nguyệt kia, bao phủ mặt đất.

Sương mù vào thời khắc này nhanh chóng tiêu tán, hiển lộ ra hết thảy bị che

giấu trong đó.

Có thể nhìn thấy, sau sương mù tan đi, trong khu vực phía trước đại quân,

thình lình tồn tại một tòa thần miếu cổ xưa.

Miếu thờ này mênh mông, tràn ngập tang thương.

Đối với tuyệt đại đa số người, đây là lần đầu tận mắt thấy ngôi miếu rộng

lớn này.

Nhưng đối với Hứa Thanh và Đội trưởng, miếu thờ này… Bọn họ đã từng

gặp rồi.

Tạo hình của nó giống Nguyệt cung như đúc!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi