Nhưng sự phát triển của sự việc trong nháy mắt đã đến mức độ dường như
mất khống chế, mà bọn họ không thể gánh vác được cái giá này.
Màu đen báo động dường như là nguy cơ cực hạn.
Hơn nữa mọi người đều có thể nhìn ra, nguy cơ trên người Hứa Thanh bị
trận pháp kích thích hình thành, không phải do hắn chủ động phóng thích.
Cho nên hành vi của bọn họ lập tức bị nhiều phương dùng nhiều cách khác
nhau như ngăn cản, khiển trách… còn có Phụng Hành Cung phụ trách trận pháp
can thiệp, giảm dao động của trận pháp xuống, nhằm giảm bớt kích thích.
Quá trình này hoàn thành rất nhanh, mấy hơi thở sau, trận pháp bao phủ ở
trên người Hứa Thanh trở về trạng thái bình thường, không dò xét thêm mà trở
nên hiền hòa.
Mà đội trưởng và Lý Vân Sơn, còn có Tử Huyền đều bay nhanh tới chỗ Hứa
Thanh đang nhắm mắt, bấm huyệt quanh hắn, trấn áp giúp hắn.
Trong sự chú ý mật thiết của thế lực các phương, một lúc sau, Hứa Thanh
mở mắt ra.
Huyết nhục Xích Mẫu cùng với Thái Dương viễn cổ dung hợp trên người
hắn đều bị ngăn cản.
Đội trưởng thở sâu, nhìn Hứa Thanh, cười khổ, hắn không phân biệt được
vừa nãy Hứa Thanh dự định chuẩn bị dung hợp, hay là cố ý hù dọa.
Nhưng dù như thế nào, hắn cũng đã cảm nhận được sự điên cuồng đó, thế
lực các phương trong Hoàng Đô… cũng cảm nhận được.
Tử Huyền không nhiều lời, giúp Hứa Thanh sửa sang lại y phục, nhìn vào
mắt hắn, trong biểu cảm hiền hòa lại có kiên định.
Hứa Thanh cười cười, gật đầu với Tử Huyền, lại liếc nhìn đội trưởng, chớp
mắt, sau đó đi về phía trước.
Trận pháp hiền hòa mở lớp chắn phía trước hắn ra, để Hứa Thanh và đám
người ở quận Phong Hải thuận lợi đi vào trận pháp, giây phút bọn họ đặt chân
tới đại địa Hoàng Đô, thì Hứa Thanh nhìn về phía trước.
Phía trước hắn là một con đường lớn bạch ngọc.
Con đường lớn như vậy có hơn một ngàn ở trong vòng, như từng tia sáng
toả ra từ mặt trời, lóng lánh lộng lẫy, toàn bộ kết nối với khu thành.
Phía xa khu thành có thể thấy vô số kiến trúc mái đỏ tường trắng, to to nhỏ
nhỏ, tuy cổ nhưng rộng lớn, phong cách chỉnh thể cho người ta cảm giác hào
phóng.
Đan xen có gác mái, ngũ giác ba tầng, rất đặc sắc.
Chi tiết vừa đẹp vừa nho nhã, phối hợp với phong cách vừa nghiêm túc vừa
trang trọng, xuất hiện khắp đại địa hình tròn, tạo thành bức thành hùng vĩ nhất
của Nhân tộc.
Trong thành có một tòa kiến trúc tuy cách rất xa, nhưng vẫn nổi bật, đó là
một tháp cao tám góc dựng bằng gỗ, đứng chọc trời như thiên đàn, thậm chí độ
cao còn vượt qua phần lớn pho tượng ở xung quanh.
Phần đỉnh ở giữa tầng mây, bên trong lượn lờ sương mù, lờ mờ có thể thấy
được một mái đình như tồn tại, bốn phía còn có rồng bay phượng múa, tràn đầy
điềm lành.
“Đó là Trích Tinh lâu, nơi ở của quốc sư.”
“Quốc sư thần bí, ngày thường không gặp ai trừ khi được phụ hoàng triệu
hồi, dù là ta cũng chỉ từng thấy bóng lưng.”
Công chúa An Hải thở dài, sau khi điều chỉnh tâm trạng, nàng đi tới bên
cạnh Hứa Thanh, chú ý tới ánh mắt của hắn, khẽ mở miệng.
Hứa Thanh nhìn Trích Tinh lâu, gật đầu.
“Mà trong Hoàng Đô, ngoài Hoàng cung ra thì còn có thập cung, chính là
Thượng Huyền ngũ cung cùng với Hạ Huyền ngũ cung.”
“Đây là cổ chế, Thượng Huyền ngũ cung trong thuộc địa thông thường chỉ
có Chấp Kiếm, Ti Luật cùng với Phụng Hành, nhưng ở Hoàng Đô, còn có Đặc
Mệnh cung phụ trách ngoại giao và chuyện đặc biệt, cung cuối cùng là Tạo Vật
cung chuyên môn nghiên cứu Tiên thuật và Thần Linh.”
“Thượng Huyền ngũ cung, dù là cung nào cũng đều là trụ cột kình thiên của
Nhân tộc ta, bọn họ nâng đỡ tôn nghiêm của Nhân tộc.”
“Còn Hạ Huyền ngũ cung, phần lớn đều là chủ nội vụ, lần lượt là Linh
Chính cung, An Thủ cung, Sử Hành cung, Giáo Hóa cung cùng với Vạn Dân
cung.”
Nghe lời giới thiệu của An Hải công chúa, ánh mắt Hứa Thanh thu hồi, nhìn
về phía xa.
Ở điểm cuối của kinh thành phía trước, có thể thấy một con đường làm từ
cầu vồng, nó mỏng manh đến đáng sợ, xuyên qua vòng trong giữa không trung,
lao vào hư vô, đi thẳng tới tinh cầu Cổ Hoàng.
Ở điểm cuối của con đường này, nơi dựa vào tinh cầu Cổ Hoàng, trên cầu
vồng, có Hoàng cung to lớn tồn tại ở phía trên.
Hoàng cung như trôi nổi giữa hư vô, thoạt nhìn khí thế to lớn, chỉnh thể lóng
lánh ánh vàng, có thể thấy được rường cột chạm trổ, bên trong toàn là quỳnh lâu
ngọc vũ, từng đại điện đan xen như trận pháp khổng lồ.
Từ xa nhìn lại, như cánh cửa lớn của tinh cầu Cổ Hoàng!
Vì khoảng cách rất xa, hơn nữa khí tức của tinh cầu Cổ Hoàng quá mỏng,
nên khí thế của Hoàng cung bị dung hợp với tinh cầu Cổ Hoàng, không hề nổi
bật, nhưng cũng vì vậy mà càng chấn động lòng người.
Mà giây phút An Hải công chúa giới thiệu, Hứa Thanh nhìn về phía Hoàng
cung, trong hoàng cung có một ánh mắt dừng ở trên người Hứa Thanh khó mà
ai biết.
Sau đó ánh mắt chuyển động, nhìn về phía Tử Huyền.
Rất lâu sau mới thu hồi ánh mắt.
Cùng lúc này, trong Trích Tinh lâu cao ngất bên trong Hoàng Đô, quốc sư
mặc trường bào màu tím, mái tóc màu tím đang đứng đó, mặc cho gió thôi tà áo
bay phấp phới.
Vẻ mặt hắn hiền hòa, nhìn xuống đại địa, khoé miệng khẽ nhếch nụ cười.
“A đệ, cuối cùng ngươi cũng tới rồi.”
Cùng lúc này, bên trong Hoàng Đô, có một nơi có phong cách xa hoa, vàng
son lộng lẫy, truyền ra tiếng yến oanh ca hát, ở sâu trong một căn từ đường thờ
phụng một điện thờ.
Bên trong có Hồ Ly Bùn…
Giờ phút này, Hồ Ly Bùn khẽ lắc lư, cái mũi nhẹ nhàng ngửi ngửi.
“Khí tức nguyên dương của đệ đệ thối…”