QUANG ÂM CHI NGOẠI

“Nhị hoàng tử vì khiêm tốn, khiêm nhường ôn hòa, ông ngoại hắn là đại tể

tướng đương triều, nhiều năm trước từng toàn lực phò tá Huyền Chiến Nhân

Hoàng đăng cơ, công lao rất lớn, tuy trong tộc không có Thiên Vương, nhưng

danh tiếng của Tể tướng trải rộng khắp triều.”

“Tam hoàng tử tài trí hơn người, học sâu biết rộng, trong phủ hầu hết là

khách đến từ bát phương, có không ít dị tộc, ai cũng có tài, đồng thời Tam

hoàng tử kiêm nhiệm phủ thừa Thái Học.”

“Tứ hoàng tử ôn tồn lễ độ, còn rất thân thiện, thích giúp đỡ người khác,

huynh đệ tỷ muội đều tán thưởng, mẫu tộc tầm thường, nhưng có Thái Thượng

Nguyệt Thanh tông công nhận nên đã bái quốc sư làm thầy.”

Hứa Thanh suy tư, ánh mắt dừng ở Trích Tinh lâu phía xa.

Hứa Thanh không biết nhiều về quốc sư thần bí, nên không thể phán đoán.

“Ngũ hoàng tử… và Thất hoàng tử cùng mẫu thân, chiến lực trong các

Hoàng tử chỉ thua Đại hoàng tử, hắn cũng dũng mãnh thiện chiến, được Nhân

Hoàng chú ý, được bái sư đệ nhất Thiên Vương, đóng quân cùng đệ nhất Thiên

Vương trong thời gian dài ở biên quan Viêm Nguyệt, rất ít hồi triều.”

“Còn Thất hoàng tử, có lẽ là là kẻ địch tiềm tàng.”

Hứa Thanh nheo lại mắt, tiếp tục phân tích.

“Còn Lục hoàng tử, dù Ninh Viêm hay An Hải, đều nói người này phong

lưu thành tính, nhưng vốn không ức hiếp người lương thiện, trong phủ đều là nữ

tử, ai nấy đều si mê, An Hải còn nói nghe đồn nữ Thiên Vương Nhược Lam

Vương trong ba mươi ba Thiên Vương cũng theo hắn.”

“Còn Thất hoàng tử… bởi vì Thiên Lan Vương đã chết, nên sau khi về đô

thành thì ít khi ra ngoài.”

Hứa Thanh cười giễu.

“Bát hoàng tử, được xưng Hoàng tử giàu có nhất, mẫu tộc là phú thương đệ

nhất Nhân tộc, từng giúp đỡ các thế lực, cực kỳ giàu có.”

“Cửu hoàng tử, trời sinh thông minh, không màng chuyện đời, một lòng

đắm chìm trong tạo vật, được Nhân Hoàng gửi tới Tạo Vật cung, chủ yếu phụ

trách chính là… Thự Quang Chi Dương!”

Còn có Thập hoàng tử, Hứa Thanh suy nghĩ, nhưng trong điểm của hắn vẫn

đặt trên Thập nhất và Thập nhị.

Thập nhất hoàng tử và Ninh Viêm là huynh đệ song sinh, nhưng Thập nhất

đã mất, toàn bộ phủ đệ chỉ còn lại Ninh Viêm.

Tất cả ngọn nguồn là vì mẫu thân.

Mẫu thân là điều cấm kỵ trong Hoàng Đô.

Trên đường, lúc An Hải nói những lời này, chỉ dùng truyền âm, Ninh Viêm

không nghe được.

“Mẫu thân của Ninh Viêm là người phàm!”

“Không có bất kỳ tư chất tu hành nào, nhưng tài tình tuyệt diễm, được phụ

hoàng yêu mến, sau khi mất đi, trong cung có lưu lại bức họa, mỗi khi phụ

hoàng ngóng nhìn, sắc mặt đều đau thương, cũng không còn con nối dõi, cũng

không để thê thiếp phụng dưỡng.”

“Cái chết của nàng cũng thành án treo, cho dù là ta cũng không biết cụ thể.”

Công chúa An Hải nói vậy.

Ánh mắt Hứa Thanh lóe lên, cả đường đi, hắn sớm đã cảm nhận thấy

nguyên nhân mọi chuyện xảy ra với Ninh Viêm đều do mẫu thân hắn.

Mà chuyện này e sẽ dính líu tới nhiều mặt khác, chắc chắn phải bị giấu đi.

Nghĩ đến đây, Hứa Thanh nhíu mày, ngẩng đầu nhìn trời cao, giờ phút này

mặt trời dần đỏ, hoàng hôn dần tới, bất tri bất giác, hắn đã ở trong đô thành hai

canh giờ, trải qua Truyền Tống trận mấy lần.

Còn tin tức liên quan tới Hoàng tử, sau khi hiện lên trong đầu hắn, ai nấy

đều xuất hiện dáng vẻ ban đầu, nhưng Hứa Thanh biết rõ, có những chuyện

không thể nhìn vẻ bề ngoài.

Dù sao thì ai cũng có mặt nạ, tới từ thái độ, là biểu hiện của trái tim.

Hứa Thanh theo bản năng sờ mặt của mình.

“Có lẽ mình cũng có.”

Hứa Thanh lẩm bẩm, ngóng nhìn trời cao.

Hoàng hôn hôm nay đỏ bất thường, chiếu rọi vào tầng mây.

Ngày mây trời đỏ rực như thế này, vừa đẹp vừa như máu, khiến Hứa Thanh

nhớ lại có một ngày, trong Thất Huyết Đồng, hắn đã thấy bi kịch dưới sắc trời

này.

Hứa Thanh im lặng, ánh mắt nhìn xuống, dừng lại ở pho tượng cực lớn phía

trước.

Hắn bất tri bất giác, đã đi tới phía Đông của đô thành, đi tới trước cầu vồng,

đi tới dưới pho tượng của Chấp Kiếm Đại Đế.

Hứa Thanh đứng ở đây, nhìn pho tượng, hắn nghĩ tới câu hỏi trong lòng,

nghĩ tới… chân thân Tàn Diện đang bay quanh đại lục Vọng Cổ mà đối phương

cho hắn thấy.

Cũng nghĩ tới lời lẽ của câu hỏi trong lòng, cùng với lời Chấp Kiếm Đại Đế

nói với hắn.

Mong ngươi dù như thế nào, cũng không đổi lòng.

Khi Hứa Thanh nhìn pho tượng của Chấp Kiếm Đại Đế, những người phía

sau lần lượt khoá chặt nhất cử nhất động của Hứa Thanh, truyền lại cho mỗi

người.

Đồng thời từng tia thần niệm cũng dần kéo dài, rất nhiều bộ phận cũng lợi

dụng đủ cách, phản chiếu bóng dáng của Hứa Thanh lên pháp khí, rồi theo dõi

chặt chẽ.

Dù sao thì, đó cũng là một người mang Thự Quang Chi Dương hành tẩu.

“Mục tiêu đi ngang qua khu ba, dừng chân trước kiến trúc mười chín.”

“Mục tiêu như đang ghi nhớ tuyến đường và bố cục đô thành.”

“Mục tiêu truyền tống.”

“Mục tiêu đứng trước pho tượng Chấp Kiếm Đại Đế, ngóng nhìn.”

“Mục tiêu… bái Chấp Kiếm Đại Đế.”

“Pho tượng Chấp Kiếm Đại Đế… đang chấn động!!!”

“Sao có thể, Đại Đế… như đang sống lại!”

Khoảnh khắc tin tức truyền đi, thế lực các phương vừa biết được tin, cả

Hoàng Đô dao động kịch liệt.

Vô số ánh mắt mang theo kinh ngạc lập tức ngóng nhìn.

Bọn họ nhìn về phía pho tượng Đại Đế sừng sững ở phía đông xa xa, cao

ngất trong mây, cả đời bảo vệ Nhân tộc, còn Hứa Thanh mặc y phục xanh, kính

trọng bái lạy ở phía dưới.

Một lớn một nhỏ, cách nhau năm tháng.

Một âm thanh già nua như truyền ra từ hư vô, mang theo cảm giác viễn cổ,

lộ ra ý vị năm tháng, quanh quẩn trong thiên địa, cuồn cuộn khiếp người, như

thiên uy

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi