QUANG ÂM CHI NGOẠI

Hứa Thanh cảm nhận được ý lạnh trong gió, một mình bước đi trên đường

phố, trong đầu suy nghĩ hai chuyện Hồ Ly Bùn nói với hắn.

“Nhân Hoàng đang làm chuyện lớn gì?”

Hứa Thanh vừa đi về phía trước, vừa trầm ngâm. Mãi đến lúc lâu sau, tiếng

rào rào vang lên, từng giọt mưa rơi xuống mặt đất, sấm sét đan xen, nước mưa

càng lớn.

Ngoài cơ thể Hứa Thanh tản ra một vùng ánh sáng mông lung, ngăn cản

nước mưa, bước chân hắn không dừng lại, suy nghĩ cũng không bị gián đoạn,

bởi vì lúc này hắn đang nhớ lại câu nói cuối cùng của Hồ Ly Bùn.

“Cẩn thận quốc sư… hắn khác giống ngươi…”

Hứa Thanh lẩm bẩm, hắn chưa từng gặp quốc sư, ba chữ khá giống ngươi

này khiến hắn rất không thoải mái.

“Giống với Tinh Viêm thượng thần, chắc không phải là nói nguy hiểm, ta

không thể nào khiến nàng cảm thấy nguy hiểm, vậy thì loại trừ điểm này,

giống… chắc là khí tức hoặc cảm giác, còn có dáng vẻ.”

Trong mưa gió, bước chân Hứa Thanh bỗng dừng lại, sắc mặt trở nên u ám,

trong mắt hiện ra ánh sáng lạnh, hắn ngẩng đầu nhìn con đường phía trước.

Đây là một con đường dài, nhà hai bên cao thấp nhấp nhô, đen như mực, chỉ

có nước mưa rơi trên mái nhà truyền ra tiếng không quá trong trẻo, rơi xuống

mặt đất, tích lại thành từng con sông nhỏ, không ngừng dung hợp với nhau.

Lúc tia chớp xẹt qua, chiếu sáng tất cả, có thể thấy được dáng vẻ của gió.

Gió vốn là không nhìn thấy được, nhưng trong mưa to này, nước mưa làm

ướt bóng dáng vô hình của gió, để nó lộ ra, gào rít nghiêng về phía chỗ Hứa

Thanh.

Trong lạnh lẽo và ẩm ướt, còn mang theo sự sắc bén, biến thành từng con

dao giấu trong mưa gió, chợt lướt qua trước mặt Hứa Thanh.

Nháy mắt tới gần, một cây gai nhọn như Hàng Ma xử bỗng chốc bay ra từ

trong túi trữ vật của Hứa Thanh, trong ba đầu lâu trên đó, hai hốc mắt của lão tổ

Kim Cương Tông tức giận nhìn, truyền ra tiếng gầm nhẹ, lao thẳng tới ngọn gió

phía trước Hứa Thanh.

Tốc độ nhanh vượt qua mưa gió, phút chốc tiếng pháp khí va chạm vang lên

trong gió, từng trường đao do nước mưa tạo thành đứt gãy cuốn ngược, tan vỡ

ra.

Còn tốc độ của Hàng Ma xử không giảm, di chuyển nhanh chóng xung

quanh Hứa Thanh, sau một loạt tiếng leng keng khuếch tán ra, nước mưa càng

to hơn, rơi xuống mặt đất càng làm cho vô số con sông nhỏ dưới mặt đất tụ tập

lại, trở nên hoàn chỉnh, giống như mặt hồ.

Quy tắc nơi này cũng bị người hoàn toàn thay đổi vào lúc này.

Xung quanh mông lung, một vùng mơ hồ, chỉ có tia chớp xẹt qua, sấm sét

kêu vang, và cả mặt hồ dưới chân Hứa Thanh đang nhanh chóng tăng lên, giống

như muốn nhấn chìm hắn ở bên trong.

Điều kinh người hơn là trong nước sông gợn sóng xung quanh Hứa Thanh

xuất hiện hình dạng một bàn tay, đang giơ lên từ dưới hồ nước, muốn bắt lấy

Hứa Thanh.

Phía xa từng bóng dáng ẩn nấp trong nước mưa dồn dập huyễn hóa, không

thấy rõ dáng vẻ, giống như sinh mệnh của nước vậy, nhanh chóng xông về phía

này của Hứa Thanh từ bốn phương tám hướng.

Mỗi một người đều toát ra sát ý mãnh liệt.

Nhà cửa đen như mực ở hai bên lúc này cũng có thay đổi, lại biến thành

từng pho tượng trọc đầu màu đen ngồi xếp bằng. Chúng đều mở mắt, miệng

truyền ra âm thanh u ám quỷ dị.

“Quỷ vực có sắc lệnh, cô hồn ngươi khóc tang, tám bộ quỷ mị, tứ sinh dính

oán khí, có đầu là chết, không đầu là sống, phong vẫn đao sát, thủy dật huyền

mệnh, có oan là thiện, chết oan là lương, đao mệnh nhi lang, quỳ gối trước đài

ta, bát quái thất quang.”

Âm thanh đạo chú, hình thành từng sợi sương mù màu đen, phun ra từ trong

miệng những pho tượng đầu trọc kia, giao thoa giữa không trung, phác hoạ

thành một phù văn màu đen.

Phù văn này hình sợi dài, mưa rơi vào trên đó, còn có mực nước nhỏ xuống

từ phù văn, tràn ra cảm giác mục nát và âm trầm.

Sau đó, nó cấp tốc lao đến hướng Hứa Thanh, muốn phong ấn hắn.

Thời khắc nguy hiểm, hai mắt Hứa Thanh lập tức đen nhánh, Độc Cấm hình

thành trong ánh mắt, nơi ánh mắt nhìn đến, có thể nguyền rủa hết thảy, nhìn về

phía tiến đến phù văn màu đen.

Ngóng nhìn một nhịp thở, phù văn lay động, bắt đầu ảm đạm, có độc lan

tràn ở bên trong, khiến cho nó không thể không bùng nổ u quang, muốn đi

chống cự.

Ngóng nhìn hai nhịp thở, độc phóng đại, tràn ra sương độc, hóa thành từng

gương mặt quỷ mơ hồ dữ tợn, đang kêu rên.

Ngóng nhìn ba nhịp thở, phù văn nổ vang, xuất hiện vỡ vụn, bắt đầu bị ăn

mòn, nhưng đã cách Hứa Thanh không đến ba trượng.

Độc trong người Hứa Thanh toàn diện bùng nổ vào thời khắc này, chẳng

những ánh mắt tán đi, thân thể cũng lan tỏa độc, bao phủ hình tứ phương thành

gió bão, cuốn về phía phù văn.

Tiếng vang truyền ra, phù văn màu đen kia như có sinh mệnh, vẫn chưa

cưỡng ép trấn áp, mà tự động hòa tan trong gió lốc, hình thành vô số tấm,

khuếch tán khắp phố dài.

Từ xa nhìn lại, giống như tiền âm phủ bay lên, mở ra con đường âm dương,

khóa hồn vạn cổ.

Trời đất u ám.

Phong tỏa tứ phương, che đậy màn trời, bao phủ mặt đất, khiến cho hai bên

trái phải con phố dài này bị ngăn cách bên ngoài Hoàng Đô, trở thành độc lập

không gian.

Trong cái không gian này, quy tắc bị thay đổi, pháp tắc bị ảnh hưởng, hết

thảy hết thảy hoàn toàn khác biệt với bên ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi