Mặc kệ những người đó giãy giụa thế nào cũng đều không làm được gì, bị
một bàn tay của năm thân vệ này ấn trên đầu đè xuống, chỉ có thể quỳ mạnh
xuống sàn đại điện.
Trên bậc thứ nhất phía trước bọn họ, ánh mắt Hứa Thanh đang ngồi ở nơi đó
nhìn lướt qua, cuối cùng nhìn về phía người đầu tiên bên tay trái.
Người này tầm tuổi trung niên, thịt trên mặt đã bị xẻo xuống nên có thể nhìn
thấy bên trong có một tầng giấy màu đen đã hơi rách, bị người ta gỡ xuống một
mảnh, dường như từng bị đặc biệt nghiệm chứng.
Khi Hứa Thanh nhìn về phía mình, tên trung niên đó cũng miễn cưỡng
ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn.
Giây phút ánh mắt giao nhau, nội tâm Hứa Thanh dâng lên cảm giác lạnh
lẽo. Hắn nhận ra người ra tay với mình vào ngày hôm đó chính là người này.
Loại khí tức và cảm giác trong cõi sâu xa này sẽ không sai.
Còn bốn người kia, hắn chưa từng gặp.
“Bệ hạ, đã điều tra rõ cuộc ám sát trong Hoàng Đô.”
Thái Tể chắp tay với Nhân Hoàng rồi chỉ về phía tên trung niên bên trái.
“Tên của người này là Tỉ Lạc, huyết mạch nửa người nửa yêu, lúc nhỏ gia
nhập Quỷ Vực U tông, thiên tư tạm được, nhưng vì vấn đề huyết mạch nên
không thể tiếp xúc với trung tâm. Sư tôn của hắn vốn muốn khảo nghiệm hắn,
nhưng sáu mươi năm trước, người này lại ăn cắp cấm pháp Hắc Chỉ chạy trốn,
sau đó mất tích.”
“Ngày đó cuộc ám sát xảy ra tại Hoàng Đô chính là do người này sử dụng
cấm pháp Hắc Chỉ. Sau đó, hắn rời khỏi Hoàng Đô, nửa tháng trước bị Chấp
Kiếm cung bắt được ở bình nguyên Cửu Hoang.”
“Chi tiết vụ án cũng đã hỏi rõ ràng.”
Thái Tể nói rồi cúi đầu chờ đợi Nhân Hoàng xử lý.
Đại điện yên tĩnh, ánh mắt của mọi người dừng trên người năm tên phạm
nhân, cũng lướt qua phía Hứa Thanh, mỗi người có một suy nghĩ của mình. Còn
về phần Tỉ Lạc, hắn nhìn Hứa Thanh với vẻ mặt tiếc nuối, dường như không
giết chết Hứa Thanh là một vết nhơ của hắn vậy.
“Chém.”
Trên bậc cao thứ chín, giọng nói bình tĩnh của Nhân Hoàng vang lên.
Trong chớp mắt tiếp theo, thân vệ giáp vàng phía sau Tỉ Lạc nâng tay trái
lên cắt ngang cổ hắn. Thanh đao này không phải pháp bảo tầm thường, nó có uy
lực diệt sạch. Vừa xẹt qua, thân hình của Tỉ Lạc cũng lập tức biến thành máu
loãng, ngay cả linh hồn cũng bị chém chết.
Đầu của hắn bị thân vệ giơ lên cho mọi người xem, cả thân hình và linh hồn
của tên tặc tử này đều bị diệt. Rất nhanh sau đó, cái đầu đó đã biến thành tro
bụi.
“Người thứ hai là Lâm Hà, mật hào Ám Tam Thất Cửu, hiện đang làm phó
sử bộ Giám Sát Đặc Mệnh cung. Trong vụ án ám sát ở Hoàng Đô, người này có
hành vi bao che, hơn nữa còn cung cấp hành tung của quận thủ quận Phong
Hải.”
Thái Tể chỉ vào người thứ hai bên tay trái. Đó là một ông lão đang cúi đầu,
vết thương trên người rất nặng, có rất nhiều đinh bị đâm vào trong cơ thể.
“Chém.”
Nhân Hoàng bình tĩnh lên tiếng.
Chỉ trong phút chốc, thân vệ đã vung đao, linh hồn và thân hình của Lâm Hà
cũng bị diệt, đầu thiêu đốt thành tro bụi.
“Người thứ ba là Hỏa đạo nhân đến từ Huyền Hỏa Cửu Ly môn, là chấp sự
của tông môn này. Trong vụ án ám sát ở Hoàng Đô, người này phụ trách bày
trận trước, dùng thuật hỏa cực hình thành bố cục thủy sát.”
“Người thứ tư là Mệnh Huyền Tử đến từ Thái Thượng Nguyệt Thanh tông,
thân phận và địa vị cao hơn ba người vừa rồi, là trưởng lão Thái Thượng
Nguyệt Thanh tông. Trong vụ án ám sát ở Hoàng Đô, người này dùng một vật
ẩn nấp dao động tạo ra khi ám sát, vật này là một tấm Thiên Vương lệnh!”
Lời nói của Thái Tể vừa vang lên, tâm thần của mọi người trong đại điện
đều rung động với mức độ khác nhau. Có người cố ý thể hiện trên mặt, có người
chôn giấu trong lòng.
Thật sự là vụ án lần này đã liên lụy đến ba tông môn vô cùng lớn, còn có
Thượng Huyền Đặc Mệnh cung. Đặc biệt là Thái Thượng Nguyệt Thanh tông,
đó là tông môn của các thế hệ quốc sư.
Điều đáng sợ hơn cả là Thiên Vương lệnh trong lời nói của Thái Tể!
Điều này có nghĩa là vụ án này còn liên quan đến một vị Thiên Vương.
“Lệnh của ai?” Giọng nói của Nhân Hoàng vẫn bình tĩnh trầm thấp.
“Là của Thiên Lan Vương.” Thái Tể cúi đầu xuống.
Đại điện yên tĩnh.
Khuôn mặt Hứa Thanh không chút cảm xúc, từ đầu đến cuối, hắn không nói
một câu. Hắn nghe lời nói của Thái Tể, nhìn trận chém đầu này như một người
đứng ngoài cuộc.
Lúc này, khi đại điện trở nên yên tĩnh, ánh mắt của hắn dừng trên người tên
phạm nhân thứ năm.
Dựa theo cách nói vừa rồi của Thái Tể, những người này bao gồm người ám
sát, người bày trận, người tiết lộ hành tung và người che giấu dao động. Nhưng
nơi đây là Hoàng Đô, tuy Hứa Thanh không biết tác dụng cụ thể của Thiên
Vương lệnh là gì, nhưng dù thế nào, muốn che giấu dao động trong Hoàng Đô
tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Vì thế, hắn muốn biết tên phạm nhân thứ năm này phụ trách công việc gì.
Thế là Hứa Thanh nhìn rất kỹ, người này là một bà lão với mái tóc xám
trắng. Tuy trên người đầy vết thương nhưng vẻ mặt vẫn thong dong, trong mắt
như ẩn chứa trí tuệ, mang đến cho người ta cảm giác chỉ cần bị nàng nhìn một
lần là sẽ bị nhìn thấu tất cả.
Khi ánh mắt Hứa Thanh rơi xuống, bà lão cũng nhìn về phía hắn, thậm chí
còn mỉm cười.
“Người thứ năm này không tham gia trực tiếp, nhưng trong hồ sơ, bốn
người vừa rồi đều có mối liên hệ bí ẩn với nàng… Người này là Đạo Phách đến
từ…”
Lần đầu tiên Thái Tể dừng lại, vừa rồi khi nói đến Thiên Vương lệnh, hắn
vẫn nói như thường, chỉ mỗi lúc này mới hơi chần chờ, nhưng sau khi hít sâu
một hơi, hắn vẫn nói ra.
“Trích Tinh lâu!”
Lời nói này vừa vang lên, mọi người trong đại điện đều lập tức trở nên
nghiêm nghị.
Một lúc lâu sau, giọng nói của Nhân Hoàng vang lên từ trên bậc thứ chín.
“Chém đầu!”