QUANG ÂM CHI NGOẠI

Trong hoàng cung, Nhân Hoàng đứng trên bậc thứ chín đang nhìn về phía

ngoài điện cũng thu mắt lại, tay phải nâng lên, tay áo hơi vung lên, bước về phía

trước.

“Các vị ái khanh hãy theo trẫm cùng đi xem lương đống tương lai tộc chúng

ta. Thời đại này là của chúng ta, còn thời đại sau này là của bọn họ.”

Hiếm khi giọng nói của Nhân Hoàng ẩn chứa một chút tình cảm.

Mọi người trong đại điện đều mỉm cười, khuôn mặt hiện lên vẻ cảm khái, ra

dáng quân thần cùng vui, đi theo Nhân Hoàng ra đại điện.

Hứa Thanh cũng nằm trong số đó, Ninh Viêm cố ý đi chậm, đi tới bên cạnh

Hứa Thanh.

Hứa Thanh liếc nhìn Ninh Viêm một cái, phát hiện vẻ mặt của hắn có hơi cô

đơn. Hắn biết Ninh Viêm sợ Nhân Hoàng, mà những cảnh tượng vừa xảy ra

trong hoàng cung cũng làm đối phương căng thẳng.

Điều quan trọng hơn là từ đầu đến cuối, Nhân Hoàng không liếc nhìn Ninh

Viêm lấy một lần, cũng chưa từng hỏi hắn một câu.

Hiển nhiên đây mới là nguyên nhân chính làm hắn cảm thấy cô đơn.

“Không sao.”

Hứa Thanh khẽ gật đầu.

Ninh Viêm thở phào nhẹ nhõm, cảm giác Hứa Thanh mang đến cho hắn

giống như ca ca năm đó của hắn vậy. Đứng bên cạnh Hứa Thanh, hắn cảm thấy

rất yên tâm, vậy nên bèn tới gần đối phương thêm một chút.

Dưới đáy lòng cũng cảm thấy chua xót, một bên là phụ thân, một bên là bạn,

nhưng phụ thân lại lạnh như băng.

Nhìn xuống từ trên cao, tràn đầy lạnh lùng, không mang đến cho hắn bất cứ

cảm giác ấm áp nào.

Ngược lại, bên phía bạn bè lại càng thân thiết, càng đáng tin cậy hơn.

Lúc này, mấy trăm người trong đại điện bước ra lập tức khiến cho các thiên

kiêu đang đứng trên cầu Thải Hồng chú ý. Nét mặt của bọn họ trở nên nghiêm

nghị, đồng thời hành lễ về phía đại điện.

Nhân Hoàng khẽ gật đầu, hắn nâng tay phải lên nhấn một cái vào không

trung.

Dưới cái nhấn này, thiên địa thay đổi, gió nổi mây phun, kim long khí vận

tám hướng cùng rít gào, cuốn lấy khí vận vô cùng rồi đột nhiên lao về phía tinh

cầu Cổ Hoàng khổng lồ phía sau hoàng cung.

Cuối cùng, chúng vờn quanh tinh cầu Cổ Hoàng, từng tiếng long ngâm liên

tục vang lên như đang kêu gọi.

Đó là lời kêu gọi của khí vận, cũng là lời kêu gọi của Nhân tộc. Trong

những tiếng kêu gọi này, càng ngày tinh cầu Cổ Hoàng chuyển động càng

nhanh. Một lát sau, một tiếng nổ vang khai thiên tích địa vọng lại.

Tinh cầu Cổ Hoàng như một đôi mắt khổng lồ đột nhiên mở ra.

Trong chớp mắt khi đôi mắt ấy mở ra, thiên địa mất đi màu sắc, ánh hào

quang vô tận, điềm lành vô tận cũng khuếch tán từ trên tinh cầu Cổ Hoàng

khiến cho biển mây quay cuồng, từng bóng dáng tiên hiền của Nhân tộc xuất

hiện trong mây mù tinh cầu Cổ Hoàng.

Càng có lốc xoáy khổng lồ chuyển động và toả ra lực hút đáng sợ, lan ra bên

ngoài.

“Tinh cầu Cổ Hoàng đã mở, tuấn kiệt tộc ta, các ngươi chỉ có một ngày, bây

giờ còn không đi tham ngộ cổ đạo thì còn chờ đến khi nào!”

Thái Tể đứng phía sau Nhân Hoàng quát khẽ một tiếng về phía cầu Thải

Hồng.

Khi giọng nói này khuếch tán, mấy nghìn thiên kiêu Nhân tộc đến từ khắp

nơi đứng trên cầu Thải Hồng lập tức bay ra. Trong chớp mắt khi bay lên không

trung, bọn họ đã bị lực hút toả ra từ Cổ Hoàng hút lấy, bay thẳng đến tinh cầu

Cổ Hoàng như từng ánh sao băng.

Rất nhanh sau đó, mấy nghìn bóng người đều đã xuất hiện ngoài tinh cầu Cổ

Hoàng. Có người ngồi trên mây mù, có người ở trong mây mù, sôi nổi nhắm

mắt bắt đầu tham ngộ.

Hoàng tử và thiên kiêu trộn lẫn với nhau, khó có thể phân biệt.

Tinh cầu Cổ Hoàng mở chia làm nhiều cấp bậc, bây giờ mới chỉ mở tầng thứ

nhất.

Trong tầng thứ nhất này, người tới không thể bước vào bản thổ tinh cầu, chỉ

có thể tham ngộ trong mây mù bên ngoài.

Trọng điểm tham ngộ chính là từng truyền thừa tự do trong tinh cầu Cổ

Hoàng. Chúng nó tồn tại bằng những hình thái khác nhau, có hình thái sinh

động bên ngoài, cũng có hình thái ngủ say trong tinh cầu.

Thế nên thật ra, tham ngộ phần nhiều là hai bên cùng hướng tới nhau.

Bản thân tu sĩ ưu tú, cũng phải xem xem có truyền thừa nào trong tinh cầu

Cổ Hoàng tán thành không.

Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn mấy nghìn bóng người trên tinh cầu Cổ Hoàng,

sau đó lại nhìn về phía Ninh Viêm bên cạnh mình.

“Ngươi cũng đi thử đi.”

Ninh Viêm chần chờ, hắn nhìn Hứa Thanh rồi lại nhìn Nhân Hoàng phía xa,

cắn răng một cái, thân hình nhảy lên, bị lôi kéo giữa không trung, bay thẳng tới

tinh cầu Cổ Hoàng.

Rất nhanh sau đó, bóng dáng của hắn đã xuất hiện trên một đám mây mù.

Nét mặt của hắn trở nên nghiêm nghị, mang vẻ cố chấp, khoanh chân nhắm mắt

lại.

Ánh mắt Nhân Hoàng nhìn lướt qua tinh cầu Cổ Hoàng nhưng không hề tạm

dừng trên người bất cứ ai. Cuối cùng, lúc thu mắt lại, hắn đứng đưa lưng về

phía Hứa Thanh lạnh nhạt lên tiếng.

“Hứa Thanh, dựa vào tuổi và tu vi của ngươi, nếu ngươi muốn tham gia thì

cũng có thể đi thử.”

Hứa Thanh tính thời gian, nếu đổi thành lúc khác thì hắn sẽ tham gia loại

tham ngộ này, dù sao cũng là truyền thừa thời cổ, nếu có được thu hoạch thì tất

nhiên sẽ có rất nhiều chỗ tốt.

Nhưng hôm nay hắn có chuyện quan trọng khác phải làm.

Hắn đã luyện chế Huyết đan cho Tử Huyền được nửa tháng, sắp đến ngày

thành đan, mà trước khi đan dược chưa hoàn toàn luyện xong, cứ cách một

khoảng thời gian là hắn phải thêm tu vi vào, làm đan dược bảo trì trạng thái

luyện chế.

“Hai canh giờ sau phải về thêm vào lò luyện đan, nếu không thì sẽ kiếm củi

ba năm thiêu một giờ…”

Nghĩ đến đây, Hứa Thanh chắp tay với Nhân Hoàng.

“Đa ta bệ hạ, ngộ tính của ta tầm thường, không đi tiêu hao khí vận của

Nhân tộc thì hơn.”

Nhân Hoàng nghe vậy cũng không khuyên nữa mà liếc nhìn cận vệ bên

cạnh.

Cận vệ ngầm hiểu, đi xuống bố trí. Rất nhanh sau đó, từng chiếc bàn thấp đã

xuất hiện ngoài đại diện, Nhân Hoàng ngồi xuống, mấy trăm đại thần cũng lần

lượt ngồi xuống.

Càng có người bưng tiên quả rượu ngon tới, quân thần cùng uống, cùng nhìn

con cháu đang tham ngộ trên mây mù, không khí rất là vui vẻ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi