QUANG ÂM CHI NGOẠI

Hứa Thanh bình tĩnh nhìn quốc sư nhưng không nói gì.

“Cuộc ám sát trong Hoàng Đô không phải do ta làm, ta khinh thường, cũng

sẽ không làm.”

Quốc sư cười rồi nói, nói xong, hắn xoay người lại ngồi xuống bên cạnh

Nhân Hoàng, cùng nhìn thiên kiêu Nhân tộc trên tinh cầu Cổ Hoàng.

Chúng thần trước điện cũng như thế.

Vẻ mặt của Hứa Thanh vẫn như trước, giống như hôm nay không nhìn thấy

Tử Thanh vậy. Hắn bình tĩnh ngồi ở đó, ngẩng đầu nhìn Ninh Viêm trên tinh

cầu Cổ Hoàng, trong lòng tính toán thời gian rời đi.

Hắn cần làm vậy để phân tán gió lốc trong nội tâm của mình.

Ngoài điện yên lặng như mặt hồ không sóng không gió.

Nhưng nội tâm của mỗi một người ở đây đều nổi sóng, nếu kết hợp với nhau

thì e là sẽ hình thành sóng to gió lớn, cuốn lấy tất cả.

Mà thời gian cứ chậm rãi trôi đi trong bầu không khí bên ngoài yên tĩnh

nhưng bên trong gợn sóng này. Rất nhanh sau đó, một canh giờ đã trôi qua.

Đúng lúc này thiên kiêu Nhân tộc đang cảm ngộ trên tinh cầu Cổ Hoàng

cũng xuất hiện sự thay đổi về cấp bậc.

Nhìn qua, trong mấy nghìn tu sĩ đang ngồi khoanh chân trên những đám

mây mù không ngừng lơ lửng bên ngoài tinh cầu Cổ Hoàng, một số người xuất

hiện điềm lành trên người, huyễn hóa ra từng cảnh tượng kỳ lạ, đồng thời còn

lấp lánh ánh sáng.

Điều này có nghĩa là người đó đã thành công hoặc sắp thành công, càng

nhiều dị tượng điềm lành và ánh sáng thì cấp bậc cảm ngộ càng cao.

Nhưng phần lớn vẫn đang trong quá trình cảm ngộ.

Thứ những người thành công này cảm ngộ không phải truyền thừa Thiên

Hậu, mà là truyền thừa của anh liệt dưới Thiên Hậu đã chết trận trong vô số

năm qua lưu lại nơi đây.

Bên trong truyền thừa có thần thông, có công pháp, tuy không bằng truyền

thừa của Thiên Hậu nhưng cũng có điểm độc đáo riêng biệt, có thể cảm ngộ

cũng là cơ duyên.

“Đây là thuật Hợp Kiếm của vạn phu trưởng Trần Thanh Hải từng đi theo

Chấp Kiếm Đại Đế năm đó, thiên kiêu Chấp Kiếm cung phái ra lần này đúng là

không tầm thường, đây là truyền thừa chỉ đứng sau Thiên Hậu!”

“Không chỉ có truyền thừa của tiên liệt Trần Thanh Hải được cảm ngộ. Các

ngươi nhìn bên đó đi, bức tượng âm dương biến đổi, đây là Hắc Bạch Hóa Sát

công từng được miêu tả trong sách cổ. Không biết người cảm ngộ là ai, nhưng

nhìn quần áo thì hẳn là đệ tử của Thần Hòa Thương Vũ tông.”

Theo quan sát, sự yên tĩnh ngoài điện cũng bị phá vỡ, một vài vị đại thần bắt

đầu trò chuyện, bình phẩm với nhau. Khi bầu không khí dần dần nóng lên,

người cảm ngộ thành công cũng lục tục tăng thêm.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, ánh sáng và điềm lành đã không

ngừng hiện lên ngoài tinh cầu Cổ Hoàng.

Mỗi lần cảm ngộ thành công, người cảm ngộ đều sẽ bị đưa ra tinh cầu Cổ

Hoàng và xuất hiện trên cầu Thải Hồng. Mỗi người chỉ có một cơ hội cảm ngộ.

Còn về Hứa Thanh, ánh mắt hắn nhìn về phía Ninh Viêm trên tinh cầu Cổ

Hoàng. Một canh giờ trôi qua, chỗ Ninh Viêm không xuất hiện bất cứ thay đổi

gì. Có thể nhìn ra dường như đối phương rất cố gắng, nhưng hiển nhiên là

không có hiệu quả.

Hứa Thanh không nóng vội, tư chất của Ninh Viêm không kém, dù cuối

cùng đối phương không cảm ngộ được truyền thừa của Thiên Vương, nhưng

chắc chắn sẽ có thu hoạch.

Ánh mắt Hứa Thanh rời khỏi trên người Ninh Viêm với suy nghĩ này và rơi

xuống trên người những người khác, tiếp tục phân tán gió lốc đang bùng lên

trong nội tâm mình.

Khi nhìn lướt qua, tuy hắn không quen biết hầu hết các thiên kiêu, nhưng

hắn có thể nhìn ra ai là hoàng tử thông qua quần áo, đặc biệt là bên trong cũng

có vài người hắn từng gặp.

Ví dụ như Tam công chúa.

Ví dụ như Thất hoàng tử.

Sau khi đi vào Hoàng Đô, đây là lần đầu tiên Hứa Thanh nhìn thấy Thất

hoàng tử.

Vừa nhìn thấy đối phương, ánh mắt của Hứa Thanh đã trở nên lạnh như

băng. Hắn tập trung tinh thần nhìn đối phương, sau khi phát hiện trên người đối

phương không có bất cứ điềm lành và ánh sáng gì, Hứa Thanh đang định rời

mắt, nhìn về phía Tam công chúa.

Nhưng đúng lúc này, nội tâm hắn bỗng lay động, ánh mắt chuyển động theo

suy nghĩ của mình, nhìn về phía khu vực mây mù không có người cảm ngộ.

Lúc này, mây mù nơi đó hơi loãng hơn những khu vực khác, thậm chí còn

có thể nhìn thấy một vài dãy núi dưới mặt đất tinh cầu Cổ Hoàng dưới mây mù.

Thứ thu hút Hứa Thanh chính là dãy núi của tinh cầu Cổ Hoàng.

Tuy khoảng cách rất xa xôi, hơn nữa tinh cầu Cổ Hoàng chỉ mở tầng mây

mù thứ nhất, bất cứ ai cũng không thể bước vào bản thổ. Nhưng Hứa Thanh lại

cảm nhận được một luồng dao động mỏng manh truyền đến từ dãy núi đó.

Dao động đến từ dưới dãy núi này rất nhỏ, tồn tại bên trong tinh cầu Cổ

Hoàng, hơn nữa, nó giống một lời kêu gọi hơn.

Hứa Thanh im lặng suy tư, ánh mắt lướt qua xung quanh khu vực mây mù

loãng ngoài tinh cầu Cổ Hoàng. Tuy chỗ loãng không có người, nhưng những

nơi xung quanh vẫn có người cảm ngộ.

Nhưng dường như… Bọn họ đều không phát hiện ra lời kêu gọi này, giống

như lời kêu gọi này dành riêng cho một bộ phận người vậy.

“Đó là gì… Cũng là truyền thừa ư?”

Hứa Thanh suy tư, so với những thứ người khác nhận được, hắn phát hiện

thật ra phần lớn cái gọi là truyền thừa là một vài thứ hình thành từ ý thức tự do

trong mây mù.

So với những thứ này, dường như lời kêu gọi truyền ra từ trong dãy núi đó

càng giống hơi thở đặc biệt tỏa ra từ vật thật hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi