QUANG ÂM CHI NGOẠI

Khi Tứ hoàng tử cảm ngộ, dao động của lời kêu gọi này vốn đã mãnh liệt

đến cực hạn như thủy triều, nhưng khi đối phương từ bỏ, lời kêu gọi lại hơi

giảm xuống.

Ánh mắt Hứa Thanh nhìn lướt qua Tứ hoàng tử, bản năng làm hắn không

thích người này, nhưng không thể không nói ngộ tính của Tứ hoàng tử này đúng

là đáng sợ.

Một nén nhanh sau khi hắn từ bỏ truyền thừa Thiên Vương, toàn bộ tinh cầu

Cổ Hoàng đột nhiên xuất hiện dao động to lớn xưa nay chưa từng có. Từng con

kim long phát ra tiếng long ngâm, lực lượng khí vận mãnh liệt quay cuồng như

biển.

Càng có ánh sáng lộng lẫy chói mặt bùng nổ trên sao trời rồi lập tức đè gió

lốc của truyền thừa Thiên Vương xuống, thu hút ánh mắt của vô số Nhân tộc

trong Hoàng Đô. Thậm chí vẻ mặt của mọi người trước điện cũng lập tức trở

nên nghiêm túc.

“Dao động này…”

“Vượt qua truyền thừa Thiên Vương, chẳng lẽ…”

Toàn bộ hoàng cung đều trở nên yên tĩnh, chúng sinh trong Hoàng Đô cũng

đều tập trung tinh thần. Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, nét mặt Tứ hoàng tử

cũng khó nén vẻ phấn khích, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên bên trên.

Trên đó, bầu trời tinh cầu Cổ Hoàng đột nhiên xuất hiện từng bóng dáng tiên

hiền, trong đó có Thiên Hậu, có Thiên Vương, tất cả đều hiện lên.

Giây phút tiên hiền Nhân tộc xuất hiện, khí thế huy hoàng không gì sánh

bằng, điều làm người ta khiếp sợ hơn là bọn họ lại khom người hành lễ về phía

Tứ hoàng tử.

Cảnh tượng này làm tâm thần mọi người tan vỡ, bởi vì theo sách cổ, tất cả

mọi thứ đang diễn ra đại biểu cho ấn ký Đại Đế đã được cảm ngộ thành công!

Đây cũng là lần đầu tiên chuyện này xuất hiện từ khi Huyền Chiến Nhân

Hoàng lên ngôi cho đến nay!

Thứ những bóng dáng tiên hiền Nhân tộc này hành lễ không phải Tứ hoàng

tử, mà là một ngọn núi động trời hiện lên trên mặt đất tinh cầu Cổ Hoàng phía

sau Tứ hoàng tử!

Ngọn núi này bay lên không trung rồi không ngừng vỡ vụn, dần dần lộ ra

mũi nhọn giấu ở bên trong.

Đó là một thanh kiếm!

Kiếm của Chấp Kiếm Đại Đế!

Nét mặt của Huyền Chiến Nhân Hoàng cũng trở nên nghiêm túc, hắn nhìn

về phía Đế Kiếm, quần thần phía sau cũng như vậy, ánh mắt bọn họ nhìn về

phía Tứ hoàng tử đều lộ ra tia sáng.

Nội tâm của những hoàng tử khác đều chấn động.

Bởi vì khí thế này, truyền thừa này thật sự đã làm Tứ hoàng tử trở thành

người nổi bật nhất ở đây.

Ngay lúc Tứ hoàng tử kích động muốn bước tới nghênh đón Đế Kiếm đang

bay lên không trung, Hứa Thanh đứng trước điện cũng nhìn về thanh Đế Kiếm

đó, cảm nhận được lời kêu gọi đến từ Đế Kiếm.

Vì thế… Hắn nâng tay lên.

Đế Kiếm bay lên không trung trong tinh cầu Cổ Hoàng bỗng chấn động và

vang lên tiếng kiếm xuyên kim nứt đá, gào thét trong thiên địa.

Sau đó, nó lao ra bên ngoài, lao vút qua bên cạnh Tứ hoàng tử.

Tứ hoàng tử sửng sốt, hắn nhìn Đế Kiếm bay qua trước mặt mình, thân thể

không thể không lùi lại trước dao động gió lốc Đế Kiếm hình thành, nhưng ánh

mắt lại đuổi theo, ngơ ngác nhìn về phía hoàng cung…

Đế Kiếm đang bay thẳng về phía hoàng cung!

Tượng thánh tiên hiền đứng sừng sững trên tinh cầu Cổ Hoàng, mây mù

xung quanh quay cuồng và nở ra từng bông hoa sương mù, sau đó bay lên biến

thành lọng che trên đỉnh đầu.

Càng có ánh sáng chiếu xuống khắp nơi, nhuộm đẫm những lọng che đó,

ngũ quang thập sắc, điềm lành ra hết.

Còn có kim long bay múa, phun ra nuốt vào khí vận, hiển lộ bóng dáng của

tất cả thiên kiêu Nhân tộc đang cảm ngộ bên trong.

Lúc này, trong lòng những thiên kiêu Nhân tộc này như có cùng cảm giác,

bọn họ lập tức mở mắt ra nhìn về phía ánh cầu vồng lao ra khỏi tinh cầu Cổ

Hoàng, gào thét trong thiên địa, bay thẳng đến hoàng cung đó.

Người nào người nấy đều ngạc nhiên và khiếp sợ.

Ninh Viêm cũng ở trong số đó, đôi mắt hắn mở to, trong đầu vang lên ầm

ầm.

Mà mũi nhọn của ánh cầu vồng, nơi ánh mắt bọn họ hội tụ đúng là Đế

Kiếm.

Thanh kiếm này có màu thanh đồng, bên trên khắc hồi văn, phong cách thời

cổ xưa, đồng thời còn ẩn chứa sự bá đạo và chí cao.

Tất cả mọi chuyện xảy ra vô cùng nhanh chóng, nhanh tới nỗi làm lòng

người chưa bùng lên nhiều dao động cảm xúc hơn, thanh Đế Kiếm lộ ra sự khai

thiên tích địa, lộ ra tôn cao vô thượng đó đã bay tới trước điện hoàng cung với

tốc độ đáng sợ!

Nó không hề dừng lại, lập tức lao tới đám người đang đứng trước điện.

Nơi nó đi qua, hư vô vỡ nát, ngay cả hoàng cung cũng hơi lay động, mặt đất

quảng trường xuất hiện vết nứt, trong lòng mọi người trước điện đều hiện lên vẻ

kinh hãi.

Giây phút thanh kiếm bay đến, kiếm uy ngập trời, khí thế như hồng, nuốt cả

núi sông, cuốn lấy khí vận Nhân tộc, ẩn chứa tang thương muôn đời, xuyên qua

đám người, bay thẳng đến… Bàn tay phải đang nâng lên của Hứa Thanh.

Chỉ trong chớp mắt, thanh kiếm này đã dừng lại và xuất hiện bên trên Hứa

Thanh.

Thiên địa vang vọng tiếng kiếm minh, lộ ra ý muốn nhận chủ, thanh Đế

Kiếm này cũng chậm rãi rơi xuống tay Hứa Thanh.

Tay phải Hứa Thanh nắm chặt lấy.

Vừa chạm vào chuôi kiếm, bầu trời vang vọng thiên lôi, bóng dáng tiên hiền

trên tinh cầu Cổ Hoàng bị lôi kéo hình thành cử chỉ nghi thức, đồng thời chắp

tay.

Các tu sĩ trước điện đều là trọng thần Nhân tộc, dù là tâm tính hay tu vi đều

là nhân trung long phượng. Nhưng lúc này, trong lòng ai cũng nổi lên gợn sóng,

sôi nổi liếc mắt nhìn về phía Hứa Thanh, nhìn về phía thanh kiếm trong tay hắn.

Đế Kiếm thanh đồng dài bốn thước bảy tấc, mũi kiếm bức người, kiếm khí

tung hoành, có thể chém cả trời.

Lúc này, nó lấp lánh trong tay Hứa Thanh, ánh kiếm nổi lên đầy trời khiến

cho phong vân thay đổi, biển mây quay cuồng, tâm thần của tất cả những người

tận mắt nhìn thấy đều bị thu hút.

Dường như dưới ánh kiếm này, tất cả thần binh đều sẽ mất đi ánh sáng, ngàn

quân cũng phải lùi bước.

Địa khởi thiên chấn đan xen với ánh kiếm và hình thành khí thế hủy diệt vạn

cổ, đúng là bạch quang nuốt nhật nguyệt, tử khí xếp thành chòm sao

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi