QUANG ÂM CHI NGOẠI


Lời nói Hoàng Nham vừa nói ra, biểu cảm của tên chưởng quầy lập tức trở nên cổ quái, giống như nhìn thấy sự việc hiếm có, liếc mắt thật sâu nhìn Hoàng Nham, Hứa Thanh tương tự nhìn qua Hoàng Nham, ánh mắt nheo lại, hắn muốn giải quyết vấn đề, nhưng tựa hồ Hoàng Nham muốn kéo vấn đề này đến trên người mình.
Cùng lúc đó, Hoàng Nham vỗ quầy hàng, phát ra một tiếng nổ mạnh, vừa muốn tiếp tục gào thét, nhưng vào lúc này, bên ngoài cửa hàng truyền tới từng tiếng bước chân, càng có giọng nói âm lãnh truyền vào.
- Ai mà có uy phong lớn như vậy?
Trong lúc nói, mấy thân ảnh bước vào tiệm thuốc.
Hứa Thanh quay lại nhìn thoáng qua, đôi mắt nheo lại.
Bóng ngươi ở ngoài cửa, trên đạo bào màu xám rõ ràng có huy chương của Bộ Hung ti, bên trên hiện ra lãnh mang, người tới là đệ tử Bộ Hung ti, người dẫn đầu tất nhiên là đội trưởng đội 3, vị thiếu niên nhân ngư bị Hứa Thanh theo dõi hơn nửa tháng .
Phía sau của gã có bốn người đội viên đội 3, giờ phút này theo nhau đi vào, thiếu niên nhân ngư này lạnh lùng liếc mắt quét qua Hứa Thanh.

- Thì ra là ngươi.
Hứa Thanh không nói chuyện, vừa nắm chắc, cảnh giác của hắn giờ phút này đã tăng cao tới mức cực hạn, Bộ Hung ti nhanh như vậy đã đến, vả lại còn là thiếu niên nhân ngư từng có mâu thuẫn kịch liệt cùng mình, việc này rất không bình thường.
Hắn cảm thấy trình độ phức tạp của chuyện hôm nay đã cực cao, có ba việc ẩn giấu bên trong, việc thứ nhất là chưởng quầy của cửa hàng muốn gõ chính mình, nhưng rõ ràng chỉ là gõ, có thể hóa giải.

Việc thứ hai, là Hoàng Nham hình như cố ý kéo sự tình đến trên người của y, không biết mục đích là gì.

Việc thứ ba, thiếu niên nhân ngư đến rất nhanh, rất khó để nói cái này là trùng hợp.
Cho nên, trước tình huống chưa hiểu rõ toàn bộ, Hứa Thanh không muốn hành động thiếu suy nghĩ.
Cùng lúc đó, thiếu niên nhân ngư đi vào tiệm thuốc, đảo qua những người bốn phía, trong mắt có một vòng khinh miệt.
Trên thực tế bái nhập Thất Huyết Đồng không phải bổn ý của gã, mặc dù tộc quần nhân ngư tộc không lớn, nhưng thân phận của gã ở bên trong tộc quần cũng cực cao, dưỡng thành tính cách cao ngạo, nhất là đối với người ngoại tộc, gã từ đáy lòng không thèm nhìn.
Mà chuyện ngày hôm nay, sau khi bên trong ti nhận được người báo án, vốn nên là bộ phận chữ Huyền chịu trách nhiệm, nhưng bởi vì liên quan đến thành viên của bộ Huyền, bộ Huyền phải tránh hiềm nghi, cho nên đã an bài đến bộ Địa, mà sau khi gã biết được việc này liên quan tới Hứa Thanh, nhớ tới tên vô cùng chán ghét đoạt công của mình hôm ấy, cho nên đích thân tiếp nhận, sau đó dẫn theo người tới đây.
Cho nên sau khi gã đi vào, ngay lập tức một ngón tay chỉ Hứa Thanh cùng Hoàng Nham.
- Nếu là tội phạm quan trọng trong bản án mất trộm của Kim Cương tông, lại có người và tang vật đầy đủ, càng có người của Bộ Hung ti, vậy thì dẫn bọn chúng vào bên trong ti giam giữ thẩm vấn đi.
Hoàng Nham một bên thấy sau khi Bộ Hung ti đến lại không thèm phân định thị phi, hoàn toàn bộc phát, tức giận chạy đến ngăn giữa Hứa Thanh cùng thiếu niên nhân ngư, nhìn hằm hằm thiếu niên nhân ngư, gầm nhẹ một tiếng.

- Ánh mắt ngươi mù hả, đồ vật của lão tử là tang vật hả?
Gã nói xong, lấy túi trữ vật trên người ra, ở trước mặt của mọi người, trực tiếp run lên, dạng tài liệu tương tự lập tức từ bên trong đổ xuống sàn nhà, trực tiếp chồng chất thành một tòa núi nhỏ, không sai biệt lắm mấy trăm món.
Trong đó đều là các loại tài liệu dị thú, phần lớn đều là cùng một loại xương cốt cùng lông vũ, hiển nhiên là đều được lấy từ cùng một con dị thú.

Mọi người bốn phía sau khi nhìn thấy liền nhao nhao hít vào một hơi, từng ánh mắt trợn to, bọn họ đều là hạng người biết hàng, biết rõ giá trị của những tài liệu này sợ là phải hơn 1000 linh thạch, nhất là khi chú ý tới Hoàng Nham lại có túi trữ vật, vì vậy trong ánh của cả đám đều lộ ra quang mang kỳ lạ.
- Các ngươi nói đồ đạc của ta là tang vật, những thứ này chẳng lẽ đều là tang vật sao, Kim Cương tông mua nổi sao? Cái này đệt mẹ nó là cả một bộ xương của Chích Phong Hành, đầu lâu trân quý nhất ta đã cho sư tỷ của ta, các ngươi lại còn nói đồ đạc của ta là tang vật!!
Lời nói của tên béo vừa thốt ra, ánh mắt của mọi người bốn phía từng cái chớp động, Hứa Thanh cũng nhìn những vật phẩm kia, theo bản năng hít vào một hơi.
Hắn biết Hoàng Nham giàu có, nhưng vẫn bị tài liệu trong túi trữ vật chấn nhiếp một chút.

Thiếu niên nhân ngư quét mắt nhìn chưởng quầy.


Chưởng quầy có chút đau đầu, gã cũng không nghĩ tới Bộ Hung ti tại sao lại tới nhanh như vậy, làm rối loạn tiết tấu của gã, giờ phút này thần sắc gã do dự, nhưng tên đã trên dây không phát không được, vì vậy kiên trì mở miệng.
- Bên trong báo cáo của Kim Cương tông, có nhắc tới đầu Chích Phong Hành này!
Mắt thấy tình thế phát triển về phía không thể tưởng tượng nổi, Hứa Thanh trầm mặc, tỉnh táo quan sát.
- Đầu lâu cũng là tang vật, ngươi đã tặng cho sư tỷ của ngươi sao, nguyên lai còn có một nữ tội phạm quan trọng trợ giúp ngươi thủ tiêu tang vật, đợi bắt bọn ngươi mang về thẩm vấn cẩn thận, sau đó lại tróc nã truy án người nữ trọng phạm kia.
Nghe thấy lời nói của chưởng quầy, thiếu niên nhân ngư lạnh lùng mở miệng, bốn người đội viên phía sau gã lập tức đi về phía Hứa Thanh và Hoàng Nham, một người trong đó tới gần Hoàng Nham, ba người đi thẳng đến phía Hứa Thanh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi