QUANG ÂM CHI NGOẠI

“Trần Đại Thanh, vị này là?”

Nghe thấy xưng hô của đối phương, Hứa Thanh nhìn Đội trưởng một chút,

biết Trần Đại Thanh chắc là tên giả Đội trưởng dùng.

“Đây là huynh đệ của ta, tên là Nhị Cẩu, hắn không yên lòng ta tới một

mình, nên đi cùng tiếp ứng.”

Đội trưởng chớp chớp mắt, thong dong mở miệng.

Nữ tử này từ chối cho ý kiến về chuyện này, chỉ nhìn Hứa Thanh thêm một

chút, rồi thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Tinh Đế Cực Thượng tông.

“Như vậy, dựa theo ước định của chúng ta, hiện lại xuất phát chứ?”

“Xuất phát!” Đội trưởng thở sâu, sau khi cho Hứa Thanh một ánh mắt, cả

người hắn lóe lên, bay ra.

Nữ tử kia cũng cất bước, một trước một sau đi cùng Đội trưởng, tiếp cận về

phía ngọn núi rực rỡ kia.

Hứa Thanh vẫn luông ngóng nhìn. Rất nhanh hắn đã thấy sau khi hai người

đến gần ngọn núi kia, đột nhiên mỗi người đều mờ đi, đồng thời biến mất không

thấy gì nữa.

Đối với một cảnh này, Hứa Thanh không ngoài ý muốn.

Đội trưởng có rất nhiều thủ đoạn, mà người có thể làm cho hắn nói thần bí,

hiển nhiên cũng không phải hạng người tầm thường. Mặt khác, dám có ý đồ với

Tinh Đế Cực Thượng tông, cũng nhất định là người có chút tự tin.

Nhưng nghĩ đến tính cách tìm đường chết của Đội trưởng, Hứa Thanh hơi

chần chờ, thân thể lóe lên, rời xa nơi đây, đến một ngọn núi khác chờ đợi.

Thời gian chậm rãi qua đi, trên phân tông của Tinh Đế Cực Thượng tông

hoàn toàn yên tĩnh, không có bất cứ thay đổi nào. Cho đến một canh giờ sau,

bỗng nhiên bên ngoài ngọn núi lóng lánh kia, hư vô vặn vẹo, bóng dáng nữ tử

kia lóe lên, hiện ra từ bên trong.

Sau khi đi ra, nàng không chần chờ chút nào, muốn rời đi về nơi xa, nhưng

trong chớp mắt tiếp theo, bước chân nữ tử này dừng lại. Trong hư không phía

trước nàng, bóng dáng Hứa Thanh hiện ra, ngăn cản nàng lại.

“Vị đạo hữu này chớ vội rời đi, chờ sau khi Đại Thanh ra ngoài thì cùng

nhau rời đi, mới an toàn nhất.”

Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng.

Nữ tử nhíu mày, trong mắt hiện ra vẻ lạnh lẽo. Nàng nhìn về phía Hứa

Thanh, thản nhiên mở miệng.

“Cút!”

Nói rồi, trên người nữ tử tràn ra một luồng khí tức nguy hiểm, hư vô trước

mặt nàng lập tức ngưng kết, giống như hóa thành một cái gương, bao phủ hai

bên trái phải của Hứa Thanh, rồi vỡ vụn trong nháy mắt.

Mà thân thể của nàng không chần chờ chút nào, tiếp tục tiến lên, nhưng

khoảnh khắc tiếp theo, hai mắt nàng co rụt lại. Trong hư không trước mặt nàng,

Hứa bóng dáng Thanh lại xuất hiện lần nữa, nét mặt hắn vẫn bình tĩnh như

trước.

“Dừng bước.”

Đồng tử trong mắt nữ tử co lại, nét mặt trở nên nghiêm trọng. Sau khi dò xét

Hứa Thanh vài lần, nàng bỗng nhiên nâng tay phải lên, nhấn một cái về phía

trước. Gió tuyết xung quanh lập tức rung động, thay đổi hình thái, biến thành

từng cây băng châm, lao tới gần Hứa Thanh.

Thân thể nàng càng xuất hiện tàn ảnh, bay thẳng đến chỗ Hứa Thanh.

Hứa Thanh mặt không biểu cảm, tay trái bấm niệm pháp quyết vung lên.

Ngay lập tức, một ngọn lửa màu đen từ trên người hắn bỗng nhiên khuếch tán ra

ngoài, thân thể hắn lóe lên, phóng tới hướng nữ tử kia.

Hai người lập tức tiếp xúc, ngươi tới ta đi, thuật pháp giao thoa. Trong vòng

mấy nhịp thở ngắn ngủi, đã lấy nhanh đánh nhanh, va chạm hơn trăm lần.

Mà bọn họ đều đang khắc chế, không phát ra tiếng vang, không nhấc lên

chấn động quá lớn.

Cho đến mười nhịp thở sau, nữ tử kia thầm lo lắng, nét mặt lộ ra sự không

kiên nhẫn.

“Sau khi Trần Đại Thanh tiến vào, đã không thấy tung tích, ngươi đến ngăn

cản ta thật là không có đạo lý, nếu lại không cút đi… Ta liền giết ngươi!”

“Chờ hắn ra, ngươi mới có thể rời đi.”

Hứa Thanh nhàn nhạt mở miệng.

“Ngươi muốn chết!” Trong mắt nữ tử dâng lên tia sắc lạnh. Tay phải nàng

bỗng nhiên bấm niệm pháp quyết, mi tâm nàng lập tức tách ra một cái khe, một

cây châm màu trắng xông ra từ bên trong, mang cảm giác phiêu dật, phá vỡ hư

vô, xuất hiện trước mặt Hứa Thanh.

Khí tức nó lộ ra khác biệt với lực lượng của tu sĩ, cũng không giống uy áp

Thần linh, không phải tu sĩ cũng không phải thần, nhưng trình độ độc tài của nó

lại càng kinh người hơn.

Giống như bản chất luồng lực lượng này là chỉ có nó độc tôn khắp thiên hạ

trên mặt đất.

Đồng tử Hứa Thanh lần đầu co lại. Hắn cảm nhận được cảm giác nguy cơ.

Giờ phút này không chút chần chờ, ba mươi mốt vạn sợi hồn trong thức hải lập

tức bùng nổ, trực tiếp hình thành một bóng dáng dữ tợn bên ngoài thân thể.

Bóng dáng này là một bọ cánh cứng, toàn thân trên dưới lộ ra dao động thần

tính nồng đậm, cho người ta cảm giác gần như Thần linh, chính là Địa Tử trong

hình vẽ tham ngộ của trường phái Dị Tiên.

Nhưng loại sinh vật thần tính Địa Tử này, tu vi tối cao của nó cũng chỉ là

Linh Tàng thôi, nhưng tu vi của con này hôm nay lại là Quy Hư, được Hứa

Thanh dùng phương pháp dệt sợi hồn, mà tạo ra.

Giờ phút này sau khi xuất hiện, hơn ba mươi vạn sợi hồn lít nha lít nhít

trong đó phun trào ra, đang sắp lao tới va chạm về chiếc châm sắp tiến đến.

Nữ tử kia mắt thấy như vậy, sắc mặt tái mét, cả người rút lui lại, nàng vội

vàng mở miệng.

“Dừng lại!”

“Đạo hữu Nhị Cẩu, cứ tiếp tục như thế đều bất lợi đối với ngươi và ta, ta bố

trí cấm chế đặc thù xung quanh đây cũng sẽ xuất hiện sơ hở, và bị phát hiện.

Chúng ta không đánh nữa, ta ở lại đợi cùng ngươi!”

Nói rồi, nàng hãi hùng khiếp vía nâng tay lên, triệu hồi cây châm màu trắng.

Hứa Thanh nheo lại mắt, phất tay làm Địa Tử biến mất, sợi hồn ẩn nấp.

Dù như thế, nhưng nếu đối phương còn muốn động thủ, hắn cũng có thể

hình thành trong nháy mắt lần nữa.

Gió tuyết vẫn như cũ, trên núi, theo hai người dừng tay, không khí trở nên

khá yên tĩnh.

Cho đến hơn mười nhịp thở sau, nữ tử kia nhìn Hứa Thanh, trong mắt khó

nén sự rung động. Nàng thở sâu, không xác định lắm mà mở miệng.

“Đạo hữu Nhị Cẩu, vừa rồi ngươi dùng công pháp của trường phái Dị Tiên

sao?”

“Mấy chục vạn sợi hồn này … Quá đáng sợ rồi…”

“Thế gian lại có thể có người có thể tu luyện trường phái Dị Tiên tới trình

độ chưa bao giờ nghe nói đến như thế, ngươi… Là ai?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi