QUANG ÂM CHI NGOẠI

Nội tâm mọi người trong trường phái Dị Tiên đều nảy lên suy nghĩ, Hứa

Thanh như suy nghĩ điều gì, hắn nhìn ra có lẽ đằng sau chuyện này không đơn

giản như thế.

Có người đang mượn cơ hội này để thử trường phái Dị Tiên, từ đó muốn

hoàn toàn dẫm đạp trường phái Dị Tiên sắp quay về bình thường.

Nữ tử thần bí mặc quần áo học sinh ở một bên cũng tập trung tinh thần.

Nàng nhận ra đây là một cơ hội để thử, thế là chặt chẽ chú ý bên phía phái chủ.

Phái chủ cũng lập tức nheo mắt lại, đương nhiên hắn đã nhìn ra manh mối,

thế là ngồi ở đó, hơi khom người, cẩn thận đánh giá đám học sinh trường phái

Dị Tiên này rồi lạnh nhạt mở miệng.

“Ngươi muốn lời giải thích thế nào?”

“Mong trường phái Dị Tiên hãy đóng tháp tự tra!” Học sinh Dung Thần

nhìn vào đôi mắt phái chủ Dị Tiên rồi nói từng chữ.

Mười chữ này vang vọng trong bạch tháp, cũng truyền ra bên ngoài.

“Vớ vẩn!” Phái chủ lạnh lùng cười, hắn đứng dậy, nhìn lướt qua học sinh

Dung Thần rồi nhìn ra bên ngoài.

“Các ngươi đến đây đơn giản chính là muốn thử vị tiền bối của trường phái

Dị Tiên chúng ta, nếu muốn biết thì cứ hỏi thẳng, không cần tìm nhiều lý do

như thế.”

“Nguyên nhân vị tiền bối của trường phái Dị Tiên chúng ta không xuất hiện

là vì lão nhân gia đang bế quan, đánh sâu vào đại quan trăm vạn sợi hồn!”

“Trước khi bế quan, lão nhân gia đã nói với ta, tối đa ba tháng, hắn sẽ xuất

quan. Mà ngày hắn xuất quan, trăm vạn sợi hồn sẽ chảy xuôi trên bầu trời

Hoàng Đô, hình thành tướng dị tiên, xuất hiện trăm vạn tia sáng để chứng minh

trường phái Dị Tiên ta đã quay về thời kỳ đỉnh cao!”

“Bây giờ còn hai tháng nữa, là thật hay giả, hai tháng sau các ngươi sẽ được

tận mắt chứng kiến.”

“Bây giờ, mời các ngươi rời khỏi trường phái Dị Tiên!”

Giọng nói của phái chủ lộ ra sự kiên định, càng có vẻ kiêu ngạo. Hắn vung

tay áo khiến đám học sinh trường phái Dung Thần đó không thể không lùi lại,

rời khỏi bạch tháp.

Sau đó, phái chủ ngẩng đầu lên rồi ngồi xuống.

Nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra lúc này nội tâm hắn tràn đầy bất đắc dĩ.

Hắn có thể cảm nhận được cơ hội quật khởi của trường phái Dị Tiên đang ở

ngay trước mắt, nhưng vị tiền bối đó không xuất hiện, mọi thứ đều không có tác

dụng.

Một khi đã thế, hắn chỉ có thể căng da đầu, khoác lác tạo thế.

Còn về hậu quả thổi phá da trâu, hắn không sao cả, trường phái Dị Tiên đã

như vậy rồi, phá thì phá thôi.

Lời nói của hắn vừa vang lên, nội tâm đệ tử trường phái Dị Tiên trong bạch

tháp lập tức nổi sóng, đôi mắt của nữ tử thần bí đó cũng sáng lên.

Đôi mắt đám học sinh trường phái Dung Thần bị đẩy ra khỏi bạch tháp đều

lộ ra tia sáng, phần lớn người qua đường bên ngoài cũng tương tự.

Hứa Thanh cũng liếc mắt nhìn phái chủ vài lần, lại xem trăm vạn sợi hồn

trong thức hải… Đáy lòng cảm thấy chần chờ, bản năng làm hắn cảm giác được

đối phương không nhìn ra thân phận của mình.

Nhưng lời nói của đối phương lại có vẻ rất thật.

Cuối cùng, học sinh trường phái Dung Thần nhìn nhau rồi lựa chọn rời đi.

Lần này, bọn họ đã thử ra kết quả.

Chuyện vị tiền bối đại thành của trường phái Dị Tiên sẽ xuất hiện vào hai

tháng sau cũng nhanh chóng được lan truyền trong Thái Học. Mọi thứ khiến cho

nhiệt độ sắp tan biến của trường phái Dị Tiên lại tập trung lại.

Chạng vạng cùng ngày, trước khi rời khỏi trường phái Dị Tiên, Hứa Thanh

đã hành lễ với phái chủ. Nhìn đôi mắt mang theo lo âu và động tác phất tay làm

mình rời đi không kiên nhẫn của hắn, Hứa Thanh đã xác định được đối phương

không nhận ra thân phận của mình.

“Vậy thì… Có lẽ ta có thể thử đưa hồn chủng.”

Trước khi đi, Hứa Thanh suy nghĩ dưới đáy lòng.

Hoàng hôn bảy ngày sau, khi những đệ tử hạch tâm khác đều đã rời đi, một

học sinh xa lạ được uỷ thác đã đưa một cái túi được phong kín đến bạch tháp

trường phái Dị Tiên, đặt trước mặt phái chủ.

Phái chủ trường phái Dị Tiên không chút chần chờ, cũng không hỏi nhiều.

Dường như đã cảm giác được, dường như đang chờ đợi, hắn lập tức cầm lấy cái

túi rồi mở ra.

Trong túi có một chiếc thẻ ngọc cùng với một bình đan đựng bông tuyết

màu tím.

Nhìn hai thứ này, hô hấp của phái chủ trường phái Dị Tiên trở nên dồn dập.

Hắn không biết bông tuyết đó là gì, nhưng hắn có thể cảm nhận được dao động

trường phái Dị Tiên toả ra từ bên trong. Thế là hắn kích động cầm lấy thẻ ngọc,

tập trung xem xét.

Một lát sau, sắc mặt của hắn liên tục thay đổi, cuối cùng đặt thẻ ngọc xuống,

nhìn về phía bình đan.

Một lúc lâu sau… Đôi mắt hắn lộ ra vẻ quyết đoán, bóp nát bình đan. Sau

khi bông tuyết màu tím bên trong bay ra, nó rơi xuống lòng bàn tay, dung nhập

vào trong huyết nhục.

Sợi hồn trong thân thể lập tức sôi trào.

Khi phái chủ trường phái Dị Tiên vừa dung nhập bông tuyết màu tím, ngoài

Thái Học, trong mật thất phủ Ninh Viêm, Hứa Thanh đang ngồi khoanh chân

mở mắt ra, trong mắt loé lên một tia sáng u tối.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía cánh cửa Thái Học phía xa.

“Vị phái chủ trường phái Dị Tiên này đúng là một người quyết đoán.”

Cái túi đó đương nhiên là do hắn phái người đưa tới, thẻ ngọc bên trong sẽ

liệt kê hết lợi và hại, không che giấu, thông báo về việc hồn chủng có thể bị thu

lại chỉ bằng một suy nghĩ.

Nhưng hiển nhiên là phái chủ trường phái Dị Tiên có thể chấp nhận chuyện

này. Bởi vì hắn khát vọng trường phái Dị Tiên có thể quay về thời kỳ đỉnh cao

hơn bất cứ kẻ nào.

Để thực hiện được điều này, hắn tự nguyện hy sinh tất cả mọi thứ.

Thậm chí có thể nói rằng, cái túi đó là thứ hắn đã chờ đợi từ rất lâu. Hắn

không tiếc nhận lỗi về mình và tạo thế, chủ động ép mình đến mức không còn

đường lui để có được nó.

Hắn cố tình làm thế, dùng hành động để lập công đầu với vị đại thành thần

bí đó!

Trong khoảng thời gian này, Hứa Thanh đã nhìn thấy mọi chuyện đối

phương làm, vậy nên mới đưa cho hắn một hồn chủng, càng thông qua mối liên

kết với hồn chủng để cám ứng được vị phái chủ đó đã dung hợp và tu luyện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi