QUANG ÂM CHI NGOẠI

Lời nói của phái chủ vừa vang lên, đáy lòng của tất cả học sinh chú ý cảnh

tượng này đều nổi sóng.

Phái chủ thấy vậy bèn hít sâu một hơi, trong mắt lộ ra vẻ quyết đoán, tiếp

tục lên tiếng.

“Mặt khác, bắt đầu từ hôm nay, trường phái Dị Tiên ta sẽ phá vỡ truyền

thống, chuẩn bị mở rộng bạch tháp, thu nhận đệ tử hạch tâm, truyền nội pháp,

mở ra một con đường cho tu sĩ tộc ta.”

Nói xong, phái chủ nhoáng lên, biến mất giữa không trung.

Tuy hắn đã rời đi, nhưng chuyện sợi hồn đại thành, trường phái Dị Tiên mở

cửa nhận đệ tử đã tạo thành một cơn lốc trong Thái Học.

Đặc biệt là lúc trước, mỗi khi nhiệt độ của trường phái Dị Tiên giảm xuống

là lại bị nhấc lên. Vì thế bây giờ phái chủ đại thành đã tiếp thêm vào dao động

lúc trước, làm cho cơn bão trở nên to lớn, làm tất cả trường phái trong Thái Học

chấn động.

Chuyện này còn được lan truyền ra cả Hoàng Đô bên ngoài. Trong khoảng

thời gian ngắn, nhiệt độ của trường phái Dị Tiên tăng vọt tới cực hạn. Mười ba

vị đệ tử hạch tâm, bao gồm cả Hứa Thanh cũng đều không có thời gian làm việc

của mình, cả ngày tiếp đón học sinh Thái Học nối liền không dứt.

Số người thật sự quyết tâm trở thành hạch tâm cũng không nhiều lắm.

Nhưng rõ ràng là, rất nhiều học sinh đều đã rung động, muốn làm bọn họ kiên

định tín niệm thì còn cần một chút thời gian, hoặc là sự kiện có lực ảnh hưởng

hơn.

Ví dụ như lại có thêm một người sợi hồn đại thành, hoặc là tốc độ tu hành

của đệ tử nào đó tăng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Thế là Hứa Thanh bắt đầu suy nghĩ xem có nên đưa ra một hồn chủng nữa

không…

Hứa Thanh chưa kịp lựa chọn đối tượng khảo sát thì hoàng hôn ngày thứ ba

từ ngày phái chủ bện thành Địa Tử, Hứa Thanh bỗng có cảm ứng thông qua hồn

chủng của đối phương.

Hắn nhận thấy sợi hồn của phái chủ cũng hình thành xoáy nước, tuy không

bàng bạc như mình, nhưng thế mà bên trong lại xuất hiện bông tuyết.

Màu sắc của bông tuyết không phải màu tím, mà là màu xanh, cấp độ không

bằng màu tím, nhưng dường như có tác dụng như nhau, cũng có thể bị hắn ảnh

hưởng, cùng một nguồn gốc.

Tâm thần Hứa Thanh chấn động, chuyện này nằm ngoài dự đoán của hắn.

Nhưng hắn chưa kịp cẩn thận cảm ứng thì pháp chỉ của phái chủ đã truyền từ

tầng trên xuống, gọi hắn và ba hạch tâm khác tới.

Phái chủ tặng cho mỗi người một bình đan.

“Bên trong chính là đạo chủng nội pháp của trường phái Dị Tiên chúng ta!”

“Dung nhập thứ này vào trong thân thể là các ngươi sẽ có tư cách tu hành

nội pháp!”

Ba học sinh hạch tâm này vô cùng phấn khích khi nhìn thấy bình đan trước

mắt. Hứa Thanh nhìn lướt qua, đáy lòng cũng không bình tĩnh. Hắn cảm nhận

được bên trong bình đan thật sự tồn tại một hồn chủng bông tuyết.

“Đạo chủng nội pháp này là kết quả mà trường phái chúng ta nghiên cứu vô

số năm, lúc trước không cho các ngươi là vì tồn tại một vài tai hoạ ngầm, bây

giờ mọi tai hoạ đã được giải quyết, trở nên hoàn mỹ.”

“Sau khi hấp thu, tốc độ tu hành công pháp trường phái Dị Tiên của các

ngươi sẽ tăng vọt.”

Phái chủ trường phái Dị Tiên bình tĩnh nói, hắn không nói cho bốn người

Hứa Thanh biết vấn đề sẽ bị khống chế sau khi hấp thu hồn chủng này. Lúc này,

hắn đang nhìn chằm chằm bốn người Hứa Thanh với ánh mắt như điện.

“Bây giờ, bóp nát bình đan, bắt đầu dung hợp, ta sẽ hộ pháp cho các ngươi.”

Ba hạch tâm nhìn nhau, lại nhìn phái chủ trước mặt, người ngoài không biết

nội tâm bọn họ nghĩ gì, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn lựa chọn bóp nát bình đan,

dung nhập bông tuyết màu xanh bên trong vào trong thân thể.

Thấy ba người dung hợp, phái chủ gật đầu, hắn nhìn về phía Hứa Thanh,

giọng nói lộ ra một tia uy nghiêm.

“Huyền Lôi Tử, ngươi không định tiếp tu đạo chủng của trường phái Dị

Tiên chúng ta sao?”

Trong lòng Hứa Thanh cảm thấy kỳ lạ, hắn bóp nát không chút do dự, tuỳ ý

để bông tuyết nhỏ màu xanh đó dung nhập vào trong lòng bàn tay. Trong chớp

mắt khi nó đi vào trong thân thể, bông tuyết này đã bị hoà tan nhưng người

ngoài không hề phát hiện ra, ngay cả phái chủ cũng không cảm ứng được.

Vì lốc xoáy trong thân thể Hứa Thanh đã tăng tốc độ chuyển động.

Phái chủ hài lòng, hắn ra hiệu cho nhóm người Hứa Thanh có thể quay về,

còn bản thân hắn thì nhắm mắt đả toạ.

Hứa Thanh chắp tay rồi rời khỏi bạch tháp cùng với ba đệ tử hạch tâm đang

rung động trong lòng. Trên đường đi về phủ, Hứa Thanh đã xác định được hồn

chủng bông tuyết màu xanh này là chi nhánh của bông tuyết màu tím của mình.

“Không ngờ còn có sự thay đổi này.”

“Nhưng không biết số lượng hồn chủng chi nhánh tối đa chỗ phái chủ hình

thành là bao nhiêu, nếu cũng là một trăm thì…”

Hứa Thanh quay đầu lại nhìn về phía Thái Học.

Hắn có một dự cảm, có lẽ vì sự tồn tại của hồn tím màu tím của mình, người

của trường phái Dị Tiên sắp xuất hiện biến cách to lớn, hình thành xu thế quật

khởi.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, không vi phạm đạo làm người, Hứa Thanh

cũng vui mừng khi nhìn thấy đối phương huy hoàng.

Nhưng nếu một mạch này làm việc vi phạm đạo làm người, hắn sẽ thu hồi

tất cả mọi thứ.

Hứa Thanh nhìn về phía Thái Học nơi xa.

Đêm nay, cơn gió lạnh mùa đông thổi qua Hoàng Đô, thổi bay tuyết đọng

dưới mặt đất, bay múa phía chân trời.

Trong tiếng gió lạnh rít gào này, ba hạch tâm của trường phái Dị Tiên nhận

được bông tuyết màu xanh cũng bắt đầu một cuộc sống khác thuộc về bọn họ.

Số lượng sợi hồn của bọn họ tăng vọt từ con số mấy trăm ban đầu.

Thân là ba hạch tâm sớm nhất trường phái Dị Tiên, tuy bọn họ không có

điểm gì đặc biệt trên phương diện tu hành công pháp trường phái Dị Tiên,

nhưng dưới sự tu luyện ngày đêm, hồn của bọn họ cũng hồn hậu hơn người bình

thường không ít.

Vì thế, khi mặt trời nhô lên, xua tan bóng đêm, ánh sáng chiếu rọi thiên địa,

trên người bọn họ rõ ràng xuất hiện khí chất hoàn toàn khác trước.

Tu vi của bọn họ tăng lên, đôi mắt của bọn họ trở nên sắc bén hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi