“Nghe nói quận trưởng quận Thiên Chiêu điều tra phát hiện vật đó giống
đạo chủng của trường phái Dị Tiên, đã tấu lên Nhân Hoàng. Đạo chủng mà hắn
lấy được hiện giờ đang trên đường đến Hoàng Đô!”
“Lúc này Nhân Hoàng trong Hoàng cung đang tức giận ngập trời!”
Âm thanh bên ngoài sôi trào, truyền vào trong bạch tháp trường phái Dị
Tiên.
Đám người trường phái Dị Tiên đều chấn động tâm thần, Huyền Lâm đang
muốn đi về phía Hứa Thanh cũng dừng bước chân lại, bỗng quay đầu nhìn ra
bên ngoài.
Hứa Thanh cũng mở mắt ra, trong mắt lộ ra vẻ âm trầm.
Bên ngoài cương vực của Nhân tộc, chuyện Nhân tộc bị tàn sát phát sinh rất
nhiều trong vô số năm qua, dù sao Nhân tộc đã từng là cường tộc đứng đầu
Vọng Cổ, bất cứ vực nào của đại lục Vọng Cổ đều có số lượng lớn Nhân tộc ở
lại.
Rồi sau đó xuống dốc, cương thổ khắp nơi bị đoạt, chuyện này khiến nhiều
tộc nhân đếm không xuể trong vòng một đêm thành vật hiến tế của ngoại tộc.
Cho nên chuyện tế hiến, thường xuyên có thể thấy được.
Nhưng… Trong cương vực bây giờ của Nhân tộc, ngoài chiến tranh, sẽ rất ít
xuất hiện sự kiện ác liệt cỡ lớn như vậy.
Chuyện tế tự ở quận Thiên Chiêu, không phải phát sinh cùng một nơi, là ba
nơi!
Nhân số từ mấy chục vạn đến trăm vạn không đều nhau, lại phần lớn là tiểu
quốc phàm tục. Hồn của bọn họ bị luyện sống, trạng thái lúc chết cực kỳ thê
thảm.
Loại chuyện cực đoan ác liệt này như động đến căn cơ của Nhân tộc, cho
nên sau khi việc này truyền lại đến chỗ Nhân Hoàng, Nhân Hoàng nổi cơn phẫn
nộ kinh thiên.
Bởi vì ba sự kiện phát sinh ở quận Thiên Chiêu, rất có thể chỉ là một bộ
phận của chỉnh thể sự kiện, có khả năng cực cao là chuyện tương tự còn xuất
hiện ở nơi khác.
Dù sao loại hành vi này, rõ ràng là một loại tế tự hoặc cần thiết cho việc tu
hành, mấy trăm vạn hiển nhiên còn chưa đủ.
Nơi khác có lẽ bởi vì hành động bí ẩn, lại hoặc là người quản sự thiếu giám
sát, cho nên còn chưa bị phát hiện.
Thế là Nhân Hoàng lập tức truyền ra pháp chỉ, để tất cả cương thổ của Nhân
tộc, tiến hành tự điều tra, đồng thời hạ lệnh Thượng Huyền ngũ cung cùng nhau
ra ngoài, theo dõi điều tra việc này.
Cuối cùng, còn hạ một pháp chỉ nhằm vào trường phái Dị Tiên.
Tạm thời niêm phong bạch tháp của trường phái Dị Tiên, giam cầm phái chủ
và lão tổ của trường phái Dị Tiên.
Pháp chỉ này vừa mới xuất hiện, đều nhấc lên sóng lớn ngập trời tại Hoàng
Đô, tại Thái Học.
Thậm chí ở thời điểm này, có người truyền ra lời phái chủ của trường phái
Dung Thần đã nói ra ngày ấy.
Trong thời gian ngắn, cách nói liên quan đến chuyện trong trường phái Dị
Tiên có tà ma lại vang vọng lần nữa.
Tất cả đầu mâu đều chỉ thẳng đạo chủng của trường phái Dị Tiên.
Toàn bộ trường phái Dị Tiên gặp phải kiếp nạn lớn trong thời khắc khôi
phục quan trọng này.
Cho dù là pháp chỉ của Nhân Hoàng, hay dư luận lên men đều khiến cho
trường phái Dị Tiên như bị đặt trên lửa, áp lực to lớn.
Nhất là… Người dung hợp đạo chủng, bọn họ có giải thích cũng vô lực.
Bọn họ hiểu rõ hơn đặc tính của đạo chủng so với người ngoài.
Nó, quả thật, có thể nuốt hết thảy hồn của người sống.
Chỉ là loại cắn nuốt này ngoài làm bản thân mạnh lên, cũng sẽ tăng tốc sợi
hồn hình thành.
Nhưng cuối cùng, từ trên lý luận, hồn của người sống quả thực có thể làm
cho tu sĩ dung nhập đạo chủng tu hành càng nhanh hơn.
Nhưng điểm khác nhau cũng có, hồn mà đạo chủng cần thiết không giới hạn
ở Nhân tộc, hồn của tất cả tộc đàn trên đại lục Vọng Cổ đều có thể bị nó cắn
nuốt hấp thu.
Nhưng loại chuyện này, không cách nào trở thành căn cứ chứng minh cho
chính mình.
Thế là trong thời gian ngắn ngủi, theo sự kiện tiếp tục, trường phái Dị Tiên
từ náo nhiệt vốn có, trở nên yên tĩnh, sự khôi phục từ trước đó biến thành tịch
diệt.
Thậm chí có người không tiếc trả giá lớn, lấy ra đạo chủng trong thân thể,
giao nộp lên trên.
Mà Hứa Thanh, mắt thấy thế khôi phục của trường phái Dị Tiên do mình
thúc đẩy, thừa nhận tai họa lớn như vậy, loại cảm giác lầu cao sắp đổ kia không
mang nguy cơ cho hắn, mà là sát ý.
Nếu chuyện này, ở một mức độ nhất định là bởi vì mình mà dựng lên, như
vậy hắn muốn tự đi điều tra.
Nếu chuyện này, thật sự do người dung nhập hồn chủng của mình làm ra,
như vậy hắn sẽ thanh lý môn hộ, đồng thời thu hồi hết thảy hồn chủng bên
ngoài, cũng dốc hết sức lực đền bù vì đó.
Nhưng nếu việc này không phải do trường phái Dị Tiên làm ra, mà do
những người khác nói xấu và lợi dụng, như vậy mặc kệ sau lưng đối phương có
ai, hắn ắt sẽ triệt để chém giết kẻ kia, nhổ tận gốc.
Người chết, nhiều lắm.
Cho nên sau khi rời khỏi Thái Học, Hứa Thanh lập tức đi vào Truyền Tống
trận, rời khỏi Hoàng Đô mà không chút do dự.
Ở bên ngoài Hoàng Đô, Hứa Thanh không còn áp chế dao động hồn chủng
của mình nữa, hết sức tản ra, thêm vào trong cảm ứng.
Trong chớp mắt, trong đầu của hắn như có tia sét xẹt qua, từng sợi tơ hiện ra
trong lòng hắn, có tất cả mấy trăm sợi, liên tiếp mỗi một người dung hợp đạo
chủng.
Cho dù là màu tím hay màu xanh, lại hoặc là màu trắng, đều ở trong cảm
giác của hắn.
Trong đó tuyệt đại đa số sợi tơ đều chỉ hướng Hoàng Đô, còn bên ngoài…
Có mười một sợi.
Bọn họ có người ở khoảng cách gần, có người lại rất xa. Nếu đổi lại là phái
chủ Dị Tiên, có thể sẽ bởi vì nguyên nhân phạm vi, khó mà cảm giác chuẩn xác,
nhưng Hứa Thanh là đầu nguồn, giờ phút này hắn dốc hết sức ứng phó, dựa vào
liên hệ sâu xa, hắn có thể cảm thụ rõ ràng vị trí và trạng thái của tất cả sợi tơ.
“Có mười hồn chủng, ở trong trạng thái dung nhập, một cái khác thì trái
lại.”
Hồn chủng bên ngoài không bị dung nhập kia, Hứa Thanh có thể đoán được,
hẳn là một viên bây giờ đang bị quận thủ quận Thiên Chiêu đưa tới trên đường.
Hứa Thanh nhắm mắt lại, cẩn thận cảm thụ sợi tơ trong đầu, sau khi khóa
chặt một viên hồn chủng kia, suy nghĩ hồi ức thời gian hồn chủng này rời khỏi
Hoàng Đô