QUANG ÂM CHI NGOẠI

Như đang nói với Hứa Thanh, ngươi tìm tới ta, ngươi là đầu nguồn của Dị

Tiên, những điều đó… Lại có thể có tác dụng gì!

Hứa Thanh bình tĩnh nhìn một phen thao tác của chưởng quỹ trước mắt, vẫn

chưa ngăn cản, mà quan sát thủ đoạn của hắn. Giờ phút này sau khi xem hết

phương thức tự sát của đối phương, hắn nâng tay phải lên, mặt không biểu cảm.

Kim đồng hồ Nhật Quỹ trong thân thể hắn lập tức khởi động, hiển hiện ảo

ảnh to lớn sau lưng hắn. Trong lúc thiên địa rung động, một trăm ba mươi vạn

sợi hồn tràn vào trong cơ thể hắn, làm ảo ảnh này từ giả hóa thành thực.

Từ xa nhìn lại, giống như Thần giáng lâm.

Ngay lúc nửa tháng trước, Hứa Thanh đã từng thử dùng sợi hồn mô phỏng

Nhật Quỹ trong mật thất, có thể phá vỡ hạn chế, tác động vào thời gian của kẻ

địch bảy nhịp thở, hắn tạm định đó là nửa hình thái thứ tư.

Thời không nghịch chuyển.

Nơi tay phải hắn chỉ đến, chưởng quỹ vốn thân vỡ hồn tiêu, trong chốc lát

đã khôi phục thân thể như lúc ban đầu, đang ngạc nhiên tại chỗ.

“Chuyện này…”

0

Giờ phút này tâm thần tu sĩ có dáng vẻ chưởng quỹ nổi lên sóng lớn kinh

thiên. Cảnh tượng phát sinh trên người mình làm đầu óc hắn nổ vang.

Hắn từng nghe nói về thuật pháp ngược dòng thời gian, nhưng phần lớn chỉ

sử dụng để quay lại quá khứ, chỉ có thể nhìn thấy, lại không cách nào chân

chính thay đổi, nhưng cũng nhất định phải là đại tu sĩ Quy Hư mới có thể làm

được.

Nhưng bây giờ... Hắn rõ ràng đã dùng tất cả thủ đoạn tự sát, trúng kịch độc,

cấm chế trong thân xác bùng nổ, ngọn lửa linh hồn thiêu đốt. Dựa theo lẽ

thường, hiện tại hắn đã chết rồi, lại không để lại một đấu vết.

Nhưng... Hứa Thanh trước mắt này chỉ nâng tay, hết thảy đều nghịch

chuyển, thời gian của hắn bị thay đổi, lại ngược dòng về bảy nhịp thở trước đó.

Việc này làm lòng hắn sôi trào kịch liệt, mà ảo ảnh kinh khủng hiển hiện sau

lưng Hứa Thanh khiến linh hồn hắn run rẩy, thậm chí hai mắt đều bắt đầu nhói

nhói.

“Chuyện này sao có thể xảy ra được!”

Sau lúc kinh hãi, tu sĩ có dáng vẻ chưởng quỹ này cấp tốc rút lui, muốn lặp

lại chiêu cũ, tự sát một lần nữa, nhưng lúc này đây, hiển nhiên đã quá muộn.

Hứa Thanh bước một bước, thân thể lóe lên, nháy mắt đã đến trước mặt tu sĩ

chưởng quỹ này. Hắn nâng tay phải lên, bắt lấy cằm của đối phương, lắc một

cái. Cả một miệng đầy răng của người này và túi độc lại xuất hiện, bị bóc ra

toàn bộ, rồi phun ra từ trong miệng.

Trong mắt tu sĩ chưởng quỹ này lộ ra vẻ hoảng sợ.

Hắn vừa muốn giãy dụa thì từng sợi hồn lập tức tràn ra từ trên thân Hứa

Thanh, như một thanh kiếm sắc bén, mang mũi nhọn óng ánh trực tiếp chui vào

trong cơ thể người nọ. Những nơi đi qua, hết thảy cấm chế đều bị bẻ gãy nghiền

nát, khó mà bùng nổ chút nào.

Tiếng kêu rên truyền ra từ trong miệng tu sĩ chưởng quỹ này, sau một khắc

hồn chủng trong thân thể hắn cũng lập tức phản chiến, lao thẳng đến hồn hắn,

trấn áp ý niệm thiêu đốt.

Vào thời khắc này tất cả thủ đoạn của hắn đều mất đi hiệu lực, bị Hứa

Thanh ngăn chặn từ sớm, mà hết thảy chuyện này đều phát sinh trong chớp mắt.

Từ đầu đến cuối, khuôn mặt Hứa Thanh đều không có biểu cảm gì.

Trong mắt chưởng quỹ này, tất cả mọi chuyện đều lộ vẻ quỷ dị và không thể

tưởng tượng, nhưng đối với Hứa Thanh, hết thảy chỉ là chuyện nâng tay là làm

được.

Lúc này sau khi trấn áp toàn bộ thủ đoạn của đối phương, hắn cũng lười hỏi

gì. Từ một loạt phản ứng của đối phương trước đó, hắn đã có kết luận cơ bản

trong lòng.

Thế là hắn không chút do dự, nâng lên tay trái rồi đặt trên đỉnh đầu tu sĩ

chưởng quỹ này, thần niệm dung nhập, bắt đầu... Soát hồn!

Soát hồn, trong thế giới tu hành, là một loại thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, bởi vì

loại hành vi này đều do tu sĩ cấp cao xuất thủ với tu sĩ cấp thấp. Thế nên, dưới

sự tiếp xúc cưỡng chế, kẻ nhẹ thì linh hồn u ám trong lúc soát hồn, kẻ nặng thì

trực tiếp hồn phi phách tán.

Đặc biệt là nếu muốn biết được chi tiết, thì soát hồn lại càng phải triệt để,

trong lúc đó còn có thể sử dụng phương pháp chia cắt tan rã.

Thời khắc này Hứa Thanh đang dùng phương pháp đó.

Linh hồn của tu sĩ chưởng quỹ này, dưới sự tìm kiếm của hắn, bắt đầu xuất

hiện dấu hiệu sụp đổ, từng khe hở càng ngày càng nhiều, mà tiếng kêu thảm thê

lương đến cực hạn, không giống tiếng người, cũng vang ra từ trong miệng

chưởng quỹ này.

Tiếng ấy như quỷ khóc sói gào, ẩn chứa nỗi đau đớn cực hạn, nếu bị kẻ

phàm tục nghe thấy, tất nhiên sẽ gặp ác mộng hồi lâu, cho dù là tu sĩ nghe thấy,

cũng đều sẽ rùng mình.

Thế nhưng nơi này là vạn dặm trên không trung, bốn bề vắng lặng, khiến

cho âm thanh mỹ diệu này khó có tri âm.

Chỉ có Hứa Thanh, tan rã linh hồn người này từng chút một, tra xét tất cả ký

ức, dần dần một đời của chưởng quỹ này hiện ra trong đầu hắn.

Lai lịch, thân phận của đối phương,… vân vân đều dần dần rõ ràng, bởi vì

quá hỗn tạp, Hứa Thanh không chú ý nhiều, chỉ khẽ quét qua, trọng điểm đi

nhìn nửa tháng trước.

Cuối cùng, hắn nhìn thấy hình ảnh mà hắn muốn biết.

Hơn nửa tháng trước, trong một nhà dân bí ẩn, bóng dáng và lời nói của

người áo đen.

Nhưng ngay lúc Hứa Thanh muốn xem xét cẩn thận, cụ thể hơn, thì hình

ảnh biến mất, hồn của chưởng quỹ hoàn toàn tan vỡ, không còn tồn tại, chỉ còn

lại một thân xác xụi lơ, không nhúc nhích.

Chân mày Hứa Thanh hơi nhíu lại.

“Hồn của người này, trời sinh có thiếu hụt... Không thể thừa nhận soát hồn

với lực độ càng lớn hơn.”

Hứa Thanh nhớ lại xem xét sơ bộ đối với cả đời người này lúc trước.

“Trước kia hắn gia nhập một tổ chức ngay cả chính hắn cũng không biết lai

lịch, tổ chức đó cho hắn cơ hội tân sinh, nhưng nhân sinh cũng bị hạn chế.”

“Còn về chi tiết...”

Hứa Thanh nheo lại mắt, lật ra túi trữ vật của người này, tìm ra một bình

màu đen ở bên trong.

Thần niệm quét qua, sắc mặt Hứa Thanh càng khó coi hơn, trong này có hồn

của mấy chục vạn Nhân tộc...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi