Mắt Hứa Thanh lộ ra vẻ trầm ngâm. Hắn hiểu được, nếu suy đoán này chính
xác, thì mình đến nhanh như vậy, cũng là chuyện kẻ kia không thể nào đoán
trước được.
Mà vết tích nơi đây cũng chứng minh nó được bố trí không lâu.
“Có phải như vậy hay chăng, thử một lần là biết.”
Sợi hồn trong thân thể Hứa Thanh bùng nổ, nhanh chóng dệt sau lưng hắn,
hình thành... Hình thái thần linh tầng thứ ba.
Trong tiếng ầm ầm, thiên địa biến sắc, gió nổi mây phun.
Một bóng dáng kinh khủng xuất hiện sau lưng Hứa Thanh, dung hợp cùng
hắn, hóa thành một thể.
Như Thần linh giáng lâm, khiến cho tứ phương mơ hồ, dị chất bùng nổ,
vách đá hang động khó có thể chống đỡ được, bắt đầu phân giải. Vị trí bát
phương, vào thời khắc này đã thay đổi hình dáng.
Ngọn núi thành mồ, cỏ cây thành hài cốt, hang động thành một khúc xương
đầu to lớn.
Cảnh tượng này vừa hư ảo, lại vừa chân thực, khiến người ta khó mà nhìn ra
hình dáng chân chính của thế giới.
Mà trong mảnh mơ hồ này, một bóng dáng đi ra.
Mái tóc tím dài lê đất, tà dị kinh người, bên ngoài xương cốt như thủy tinh
là huyết nhục hình thành từ vô số tơ máu lượn quanh, càng khuếch tán ra tứ
phương, nhìn thấy mà giật mình.
Còn có đôi cánh khổng lồ hình thành từ huyết nhục và lông vũ màu tím, rồi
một vầng Tử Nguyệt dâng lên sau lưng hắn.
Lại thêm vị cách đáng sợ dâng lên.
Đó chính là Hứa Thanh.
Giờ phút này hắn đi đến trước trận pháp, nâng tay chụp vào mặt đất, người
hôn mê kia lập tức bay tới, bị bắt lấy huyệt thiên linh.
Lần này không phải soát hồn, là Hứa Thanh muốn dùng lực lượng của vị
cách, xem xét sợi tơ sinh mệnh của người hôn mê này, tìm kiếm bản thể của
hắn.
Còn việc để Tiểu Ảnh lan ra trước hết là sợ nếu đối phương ẩn náu ở gần
đây, kinh hãi phát hiện, tức khắc truyền tống rời đi.
“Vết tích sinh mệnh, mở!”
Thần âm kinh thiên.
0
Âm thanh vừa vang ra, thiên địa tại dãy núi này đã trở nên u ám.
So với khoảng trời xung quanh, nơi này giống như hóa thành cấm địa trong
nháy mắt, không tốt cho người sống, làm chúng sinh quỳ mọp, hết thảy cỏ cây
đều đang khô héo, tất cả chim thú dồn dập dị hoá.
Mà biên giới của khoảng u ám này còn đang lan tràn, xâm nhập về bát
phương.
Những nơi đi qua, thế giới thay hình đổi dạng, như vén lên một tầng lụa hư
ảo, lộ ra bản chất chân chính.
Từng ngôi mộ cao thấp chập trùng, từng bộ hài cốt đã hư thối không biết
bao nhiêu năm, tạo thành thế giới trong mắt Hứa Thanh.
Giờ phút này, hắn đứng trong một khúc xương sọ khổng lồ, toàn thân tràn ra
khí tức kinh khủng, tóc tím tung bay sau lưng, tơ máu bay múa xung quanh.
Hắn nâng tay phải lên, cách không nắm lấy người kia, thân thể xuất hiện vặn
vẹo.
Từng tiếng thì thầm đến từ hư vô vang vọng trong thiên địa. Trong thời gian
ngắn, bầu trời rền vang, mặt đất rung động lắc lư.
Người trọng thương hôn mê kia cũng đều bị cảnh tượng này kích thích đến
nỗi miễn cưỡng mở mắt ra. Thời khắc nhìn thấy Hứa Thanh, trong mắt hắn lộ ra
vẻ mờ mịt trước tiên, rồi sau đó là kinh hãi, cuối cùng hoảng sợ đến cực hạn.
Hắn dường như muốn nói chút gì đó, nhưng lại không cách nào mở miệng.
Duy chỉ có tiếng kêu thảm thiết khó có thể hình dung, theo dị chất xâm nhập,
theo hắn tận mắt thấy Thần linh, vòng đi vòng lại ngập trời.
So với tiếng kêu thê lương của đồng bạn hắn mấy ngày trước, hắn rõ ràng
càng mỹ diệu hơn một chút.
Bởi vì tiếng kêu thảm thiết này, không phải một tiếng, mà là vô số tiếng...
Bởi vì thân thể của hắn vào thời khắc này, xuất hiện vô số ảo ảnh chồng lên
nhau, giống như thành một quyển sách.
Mỗi một trang sách chính là một bóng dáng của hắn, đại biểu cho quá khứ
của hắn, và vô hạn khả năng trong tương lai của hắn.
Mỗi bóng dáng nhìn như khác biệt, nhưng lại phát ra tiếng kêu thảm như
nhau.
Âm thanh thê lương tập hợp quá khứ, hiện tại và tương lai này, đương nhiên
càng xúc động lòng người hơn đồng bạn của hắn.
Mà Hứa Thanh trong hình thái thần linh, ánh mắt bình tĩnh, giờ phút này
thần tính tăng vọt trên thân hắn, nhưng nhân tính, bởi vì nguyên nhân sợi hồn,
cũng không tiêu tán, mà ở trong một loại trạng thái tương đối ổn định.
Trạng thái này có thể để hắn càng dễ dàng khiến thần tính dựa theo ý chí của
nhân tính, làm ra nhiều lựa chọn hơn.
Ví dụ như lúc này, vô số tơ máu lan tràn ra từ trên thân Hứa Thanh, nháy
mắt trôi về phía trước, rơi vào trên thân người kêu thảm kia, như xúc tu nhẹ
nhàng lật qua lật lại quá khứ của đối phương.
Từng bức họa rõ ràng ánh vào trong mắt Hứa Thanh, cũng nhìn thấy được
đồng bạn đã chết đi của hắn.
Đây không phải là soát hồn, nhưng lại càng trực tiếp hơn soát hồn, bởi vì
đây là năng lực của Thần linh.
Thông qua quá khứ của người này, Hứa Thanh nhìn thấy cả đời hoàn chỉnh
của đối phương. Đối phương giống như đồng bạn của hắn, đều là người trời
sinh bị thiếu hụt linh hồn.
Dường như tổ chức thần bí kia, rất thích thu nạp loại người này.
Nhưng thiên phú của người nọ hiển nhiên cao hơn đồng bạn của hắn, cho dù
là tu vi hay thuật pháp, đều có chỗ xuất chúng.
Hứa Thanh đảo mắt qua, tiếp tục xem xét, cho đến nhìn thấy hình ảnh hắn
muốn biết được.
Vị trí của nhà dân kia, cùng bàn tay chọc ngọn đèn dầu của người áo đen.
Nhìn chăm chú bức họa này, Hứa Thanh mặt không biểu cảm, sợi tơ huyết
sắc trước người kéo một phát, mạnh mẽ túm ra hình ảnh quá khứ này từ trên
thân thể người kia, trôi nổi một mình ở trước mặt Hứa Thanh.
Ánh mắt của hắn quét qua người áo đen trong hình ảnh. Hắn vẫn chưa hành
động thiếu suy nghĩ, mà đặt nó sang một bên.
Sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía tu sĩ kêu thảm thiết kia, mở to miệng, thở
ra một hơi.
Hơi thở này là sương mù màu tím, sau khi bốc lên bao phủ trên người đối
phương, từng sợi tơ huyễn hóa ra từ đỉnh đầu người này, lan tràn ra hư vô bát
phương.
Đó là tất cả người tồn tại trong trí nhớ của hắn.
Trong đó có một sợi tơ nằm ở chính giữa, đó là sợi tơ bản mệnh của hắn