Lần thứ hai là ở quận đô quận Phong Hải, đối phương được đám tu sĩ vây
quanh, hăng hái, vạn dân bốn phía cúng bái, nhìn chăm chú.
Hứa Thanh khi đó ở trong tàn quân bên ngoài đô thành, so với hắn thì như
trời với vực. Thất hoàng tử là mây trên bầu trời, Hứa Thanh là bùn dưới đất
không người thăm hỏi.
Từ nay về sau, lần thứ ba, lần thứ tư, phần lớn như vậy.
Cho đến khi Hứa Thanh trở về từ Tế Nguyệt, hết thảy mới xuất hiện thay
đổi, hôm nay... Càng nghịch chuyển hoàn toàn.
Đây, chính là sức hấp dẫn của thời gian.
Cũng là nguyên do vì sao mà cơ duyên lại bị người khát vọng, càng là sự
phấn đấu Hứa Thanh đã đoạt được trên con đường đi tới đây.
Trước kia, Hứa Thanh hắn không phải mây, hôm nay, Cổ Việt Chương Ngạn
này lại là bùn.
Cảm thụ tương tự cũng hiện lên trong lòng Thất hoàng tử. Tất cả bình tĩnh
của hắn lúc này khó mà duy trì nổi một chút nào, đổ sụp trong khoảnh khắc, nét
mặt cũng biến đổi kịch liệt.
Trong mắt hắn, bóng dáng người đứng trên đạo đài phản bác phụ hoàng kia,
cao cao tại thượng, như mặt trời đỏ trên trời, hăng hái. Hắn và mình giống như
mây với bùn.
Cảm giác này hóa thành run rẩy và phức tạp trước nay chưa từng có, bùng
nổ từ tâm thần, tác động đến toàn thân.
Ánh mắt nhìn về phía Hứa Thanh, càng mang sự phẫn nộ cùng một vệt điên
cuồng.
“Ngươi là Hứa Thanh!”
Giọng nói Thất hoàng tử mang giọng khàn khàn, mở miệng nói từng chữ
từng chữ.
Cảnh tượng xuất hiện ở trong thiên địa này, đã sớm làm hiện lên thân phận
của Hứa Thanh trong lòng tất cả những người quan sát, mà giọng nói của Thất
hoàng tử hoàn toàn làm lộ thân phận này.
Trong thời gian ngắn, bầu không khí của toàn bộ Thái Học, thậm chí toàn bộ
Hoàng Đô, trong nháy mắt đều nghiêm trọng đến cực hạn.
Bởi vì, con người Hứa Thanh, không tầm thường.
Hắn không chỉ là Vực tôn duy nhất của Nhân tộc bây giờ, càng gánh vác Đế
Kiếm!
Mà Đế Kiếm tồn tại, khiến hắn, theo một ý nghĩa nào đó, quả thật có tư cách
phản bác Nhân Hoàng.
Nhưng có tư cách, và có dám chân chính thực hiện hay không, là hai loại ý
nghĩa khác biệt.
Hiển nhiên, Hứa Thanh dám làm như thế!
Hắn cũng quả thật có thân phận nói ra tám chữ “So với vấn chung, không
bằng vấn kiếm” này.
Nhất là bây giờ uy trong mắt hắn, dần dần hóa thành ánh sáng vàng kim, tỏa
ra tứ phương.
Không chỉ trong mắt hắn có ánh sáng, còn có càng nhiều ánh sáng vàng kim
bắn ra từng chùm từ trong thân thể Hứa Thanh.
Trong chớp mắt, chính là mấy trăm mấy ngàn thậm chí mấy vạn luồng ánh
sáng vàng xoay quanh Hứa Thanh, hóa thành biển ánh sáng.
Giữa ánh sáng chói lọi, trong ánh mắt của vạn người, một thanh đại kiếm
huyễn hóa ra từ sau lưng Hứa Thanh.
Từ xa nhìn lại, kiếm này màu như đồng thiếc, hồi văn được điêu khắc trên
đó chứa cổ ý sâu xa, đồng thời càng ẩn chứa sự chuyên chế và chí cao.
Còn có ý chí khai thiên tịch địa lộ ra khí thế vô thượng tôn cao, nhìn thấy
mà giật mình.
Thái Học lay động, đạo đàn vỡ vụn, tất cả người nhìn thấy, không ai không
kinh hãi.
Lại thêm vô tận khí vận Nhân tộc hóa thành ráng mây, hội tụ trên không
Hoàng Đô. Mặt đất tiếp tục nổ vang, chúng sinh Hoàng Đô đều dâng lên ý nghĩ
cúng bái trong lòng.
Đây là kiếm của tộc đạo, đây là kiếm của ý chí Nhân tộc, đây là kiếm của
truyền thừa Nhân tộc.
Đây là, Đế Kiếm!
Trong thời gian ngắn, từng học sinh bên trong Thái Học đều thở dồn dập,
theo bản năng quỳ xuống lạy về hướng Đế Kiếm.
Dù là cao tầng của trường phái Dung Thần trên đạo đài màu đen, tâm thần
cũng đều sôi trào, lựa chọn bái kiếm.
Nhân Hoàng im lặng, ánh mắt nhìn chăm chú Hứa Thanh, không nói một
lời.
Mà Thất hoàng tử, hắn biết Hứa Thanh vẫn muốn giết mình, giống như
mình bất cứ lúc nào đều muốn chơi chết đối phương, nhưng theo từng chuyện
xuất hiện, hắn rất khó có ưu thế, thế là chỉ có thể lựa chọn ẩn nấp, chờ một cơ
hội.
Nhưng bây giờ, hắn còn chưa hoàn toàn đợi được cơ hội này, đối phương đã
làm khó dễ. Chuyện hôm nay, làm nguy cơ sinh tử trong lòng hắn hóa thành
sấm sét, không ngừng nổ vang, cuối cùng hóa thành tiếng gầm trầm thấp.
“Hứa Thanh, Đế Kiếm chi khí, ngươi há có thể dùng vào việc tư!”
Nói rồi, Thất hoàng tử ngóng nhìn Nhân Hoàng, trong mắt lộ ra cảm xúc
quấn quýt, đầy cõi lòng kính yêu và ánh mắt ngưỡng mộ kia khiến cho trong
mắt Nhân Hoàng lộ ra một vệt gợn sóng.
“Phụ hoàng, hài nhi thân là hoàng tử, từ nhỏ đã tận mắt thấy Nhân tộc ta
xuống dốc, mắt thấy phụ hoàng dốc hết tâm can phí công, mắt thấy vạn dân đau
khổ, lòng có buồn đau, cũng lập lời thề muốn kính dâng suốt đời vì sự khôi
phục của Nhân tộc ta.”
“Vì đó, hài nhi lựa chọn cứu viện quận Phong Hải, lập công mở rộng biên
giới vì Nhân tộc ta, mà sự dạy dỗ của ngài đối với ta từ nhỏ đến lớn, hài nhi
luôn luôn ghi khắc, ta há có thể đi làm chuyện không bằng súc sinh kia!”
“Người trong hình ảnh, không phải hài nhi!”
Giọng điệu Thất hoàng tử bi phẫn, âm thanh vang vọng tứ phương.
Dao động trong mắt Nhân Hoàng vào thời khắc này càng đậm thêm mấy
phần, dù vẫn không mở miệng, nhưng uy áp đến từ hắn đã hóa thành ý kiềm
chế, bao phủ Thái Học.
Hắn là Nhân Hoàng, nhưng cũng là một người cha.
Dù thân phận sau bị hắn đè xuống, trở nên rất nhạt rất nhạt, nhưng bây giờ
có người muốn giết con ngay trước mặt hắn, hắn thân là người làm cha, rất khó
bình tĩnh.
Thiên Vương dưới trướng hắn, cũng đều nhìn lẫn một chút, cuối cùng ngóng
nhìn Hứa Thanh.
Từng học sinh Thái Học càng rung động tâm thần, toàn bộ thế lực khắp nơi
trong Hoàng Đô, đáy lòng đều nghiêm nghị.
Chuyện hôm nay, quá lớn.
Mà lời nói của Thất hoàng tử cũng quả thật có đạo lý riêng.
Nhưng vào lúc suy nghĩ của mọi người rung chuyển, giọng nói lạnh buốt
như rét đậm giáng lâm.
“Ồn ào.”
Hứa Thanh lạnh lùng nhìn Thất hoàng tử, thản nhiên mở miệng.
Hắn vừa nói ra lời này, trong mây mù cuồn cuộn trên màn trời, thình lình
xuất hiện từng bóng dáng to lớn. Những bóng dáng này, mỗi một vị đều mênh
mông kinh người, thân phận của bọn họ càng làm cho người ta cúng bái.