Đại Đế chậm rãi mở mắt ra, lộ ra tang thương vạn cổ, càng có âm thanh ken
két vang vọng, Đại Đế chậm rãi chuyển động đầu, cuối cùng nhìn về phía Thái
Học.
Một âm thanh trầm thấp vượt xa thiên lôi thản nhiên vang ra vào thời khắc
này.
“Huyền kiếm thanh thiên thượng, nhữ động dĩ thí.”
(Treo kiếm trên trời xanh, ngươi động thử)
Giọng nói của Đại Đế vang lên, như lôi đình vạn quân càn quét toàn bộ bầu
trời., chấn động tâm phách người ta, phảng phất thiên địa đều đang cộng minh.
Âm thanh này vượt xa hết thảy pháp chỉ, vượt xa hết thảy thần thông, vượt
xa hết thảy ý chí.
Đó là lời của Đại Đế, đại biểu cho truyền thừa Nhân tộc, đại biểu cho văn
minh của Nhân tộc, cũng đại biểu cho ý thức của Nhân tộc.
Âm nó bá đạo, lời nó kinh trời.
Hoàng Đô lập tức run rẩy, như có gió bão quét ngang bát phương, tất cả
công trình kiến trúc đều bị chấn động đến lay động kịch liệt, khiến người ta
không khỏi kinh hồn táng đảm.
Lúc truyền vào trong Thái Học, âm thanh này xẹt qua chân trời mảnh không
gian này, như hồng chung Đại Lữ, vang tận mây xanh. Tất cả học sinh sinh lòng
kính sợ, không khỏi cúng bái về phương hướng pho tượng Đại Đế.
Bái kiến Đại Đế duy nhất của Nhân tộc trên đại lục Vọng Cổ sau khi Huyền
U Cổ Hoàng rời đi.
Bái kiến vị Chấp Kiếm Đại Đế bảo vệ Nhân tộc đến nay, dù bản thể đã chết
trận vẫn để lại phân thân tiếp tục chiến đấu vì Nhân tộc như cũ!
Giờ khắc này, toàn bộ học sinh và thế lực khắp nơi Hoàng Đô, thậm chí vô
số Nhân tộc đều cúi đầu theo bản năng.
Cho dù là Nhân Hoàng và Thiên Vương dưới trướng hắn, cũng đều lộ ra nét
mặt tôn kính, cúng bái Đại Đế.
Hứa Thanh cũng giống như thế. Trong đầu hắn, còn có một câu nói đang
vang vọng.
“Tiểu hữu, mượn kiếm dùng một lát.”
Thời khắc câu nói này dâng lên trong đầu hắn, thân thể của hắn lấp lánh ánh
sáng vàng kim, mảnh ánh sáng này không ngừng bùng nổ, không ngừng khuếch
tán, trong chớp mắt đã hóa thành biển ánh sáng trùng điệp một lần nữa.
Đế Kiếm trong thân thể hắn tràn ra một sợi ý thức, như đang trưng cầu sự
đồng ý của Hứa Thanh.
Thanh kiếm này, đã từng thuộc về Chấp Kiếm Đại Đế, hiện tại... Nó thuộc
về Hứa Thanh.
Hứa Thanh, mới là người cõng kiếm thế hệ này.
Mà Chấp Kiếm Đại Đế có thể cưỡng ép triệu hoán, nhưng hiển nhiên Đại
Đế trí tuệ sẽ không phạm phải loại sơ sẩy này, sẽ không để cho người cõng kiếm
đời kế tiếp mà mình lựa chọn dâng lên khúc mắc đối với Đế Kiếm.
Thế là, mới có câu nói này.
Hứa Thanh tán đồng, sau một khắc Đế Kiếm xông ra từ trong thân thể hắn.
Dựa theo ý chí của Đại Đế, nó lơ lửng trên đường chân trời.
Kiếm chỉ Thần vực, kiếm uy khuếch tán, bầu trời bắt đầu vỡ vụn, từng vết
nứt lan tràn, Thái Học như thế, Hoàng Đô cũng như thế.
Kiếm khí càng bốc lên mãnh liệt, kiếm của tất cả người chấp kiếm trong
toàn bộ Hoàng Đô đại vực cũng rung động vào thời khắc này, ào ào mất khống
chế mà bay lên không, kiếm chỉ thẳng Thái Học.
Số lượng cụ thể, khó mà thống kê, có thể xưng là vô số.
Sát ý, từ trăm vòng trong ngoài, dứt khoát bay lên, một luồng tiếp nối một
luồng, khóa chặt Thái Học.
Ngay cả Cổ Hoàng tinh to lớn kia, cũng đều truyền ra âm thanh của gió bão.
Ảo ảnh tiên hiền Nhân tộc dồn dập huyễn hóa ra, tinh cầu khí trong mây mù
quay cuồng như rồng, lực lượng khí vận Nhân tộc hội tụ từ tứ phương vào thời
khắc này, nhanh chóng hình thành một gương mặt người to lớn.
Tang thương, uy nghiêm, đó là khuôn mặt của Chấp Kiếm Đại Đế.
Trên bầu trời Thái Học, thân thể Bạch Tiêu Trác dừng lại.
Hình chiếu Thần vực che đậy bầu trời trên đỉnh đầu hắn cũng đột nhiên như
đứng im, không còn lan tràn nữa.
Nguy cơ to lớn, có thể rung chuyển hết thảy.
Tất cả tồn tại kỳ dị trong hình chiếu Thần vực đó đều ngẩng đầu lên, cảm
giác được nguy hiểm, đồng thời từng sợi khí tức kiệt ngạo dâng lên.
Nhất là hình cầu màu đen to lớn mênh mông kia, dù thân thể nó cũng dừng
lại, nhưng con mắt dựng thẳng lộ ra tia sắc bén lạnh lùng, cách hư vô, nhìn về
phía Hoàng Đô, nhìn về phía Chấp Kiếm Đại Đế.
Không khí lập tức trở nên vô cùng căng thẳng, như chiến tranh sắp chạm
một cái là bùng nổ ngay.
Vào lúc vô số người ngừng thở theo bản năng, một âm thanh lạnh buốt lại
lần nữa truyền ra từ Chấp Kiếm Đại Đế.
“Cút!”
Chấp Kiếm Đại Đế mặt không biểu cảm, âm thanh hóa thành sấm, truyền
vào trong Thần Vực, nhấc lên gió bão trong Thần vực.
Long trời lở đất, ngang ngược cực kỳ.
Hình cầu màu đen trong Thần Vực ngọ nguậy mấy lần, mắt dựng thẳng bao
hàm thâm thúy, cẩn thận ngóng nhìn Đại Đế.
Nửa ngày sau, con mắt này chậm rãi co lại.
Mà loại co lại này cũng ảnh hưởng đến cả Thần vực, khiến cho bản thân
Thần vực cũng bắt đầu co lại trên màn trời Thái Học, cuối cùng hóa thành một
cái khe.
Thần, vẫn lựa chọn tránh lui.
Cùng lúc đó, Bạch Tiêu Trác đứng dưới hình chiếu, ngóng nhìn phương
hướng Chấp Kiếm Đại Đế, chắp tay cúi đầu. Rồi sau đó thân thể hắn lóe lên,
hóa thành một vệt cầu vồng bay thẳng đến khe hở hình chiếu trên màn trời.
Muốn... Rời đi từ nơi đó!
Đây, mới là mục đích hắn mời Thần vực đến, cũng là đường lui hắn để lại
cho chính mình sau khi biểu diễn sản phẩm.
Chấp Kiếm Đại Đế không nói tiếp nữa, Đế Kiếm treo lơ lửng trên không
cũng chưa ngăn cản.
Mắt thấy Bạch Tiêu Trác này sắp ly khai, Hứa Thanh khẽ chau mày, mà
trong chớp mắt tiếp theo, có người không muốn Bạch Tiêu Trác rời đi, cũng
phát ra âm thanh trầm thấp.
“Còn chưa biểu diễn sản phẩm xong, không cần nóng lòng rời đi.”
Người nói chuyện, là Nhân Hoàng.
Thời khắc lời này vang lên, Nhân Hoàng nâng lên tay, tóm về phía màn trời
Thái Học.
Dưới một trảo này, hoàng ý bùng nổ, một luồng dao động vượt xa Uẩn
Thần, rung chuyển chân trời, trấn áp thế gian, kinh thiên mà lên.
Bầu trời Thái Học lập tức tối đen, một bàn tay khổng lồ huyễn hóa ra ở nơi
đó, có thể thấy rõ ràng cả vân tay, như mây đen bao phủ, che lấp hết thảy.
Cũng che lại khe hở Thần vực kia, ngăn cản đường của Bạch Tiêu Trác.
Dường như, dưới một tay này, hắn có thể bóp nát cả Thái Học.