Thời khắc âm thanh bay bổng, nữ tử nâng tay phải lên, hơi chỉ về hướng bức
thứ nhất trong chín bức họa được cung phụng phía sau ngọn nến trên bàn.
Ngay lập tức, cảm giác mông lung trên bức họa kia bắt đầu tiêu tán, bóng
dáng trong bức tranh dần dần rõ ràng.
Đó là một ông lão, thân hình cao lớn, râu tóc bạc trắng, khí chất thô kệch,
tay cầm một cây gậy chống màu vàng kim, chất liệu... Là xương.
Đây không phải là xương cốt bình thường, mà là xương cốt Thần linh.
Dù chỉ là hình ảnh, cũng có khí tức kinh người, mang đến cho Hứa Thanh
cảm giác, xương này vượt trên cả Xích Mẫu!
Mà rõ ràng là bức họa đứng im, nhưng cả người ông lão này lại trông như
đang cất bước tiến lên, như đạp trên đám mây, toàn thân khí phách vô tận.
Quần áo trên người thoạt nhìn hơi cũ nát, lại không ảnh hưởng đến khí chất
của hắn chút nào, mà còn tăng thêm một phần cảm giác tang thương. Ánh mắt
hắn càng thâm thúy như sao trời, phảng phất có thể thấy rõ thế gian hết thảy.
Nhìn xem bức họa này, Hứa Thanh như muốn ghi nhớ, nhưng hắn phát hiện
chuyện đơn giản như vậy, mà mình lại không làm được.
Phảng phất... Người trong bức họa này, không thể bị ghi nhớ.
“Thần, không thể nhìn thẳng, Tiên, không thể ghi nhớ.”
Giọng nói của nữ tử áo trắng vẫn thanh lãnh như cũ, tung bay trong miếu
đường.
“Vị ngươi nhìn thấy trước mắt, là một trong chín vị Hạ Tiên của đại lục
Vọng Cổ, lai lịch cũng không phải Nhân tộc. Hình dáng cụ thể của hắn, không
người biết được. Một cảnh lưu lại này, cũng từ xác phàm của lão nhân gia hắn
biến thành.”
Nữ tử nhẹ giọng mở miệng, giờ khắc này, cảm giác xa xưa càng nồng đậm
hơn.
Bàn tay như ngọc trắng của nàng cũng vung lên lần nữa, bức họa thứ hai
cũng rõ ràng.
Bóng dáng trong bức họa, cũng là một ông lão, nhưng khác với bóng dáng
lúc trước, không khí phách như vậy, mà càng nho nhã hơn.
Hắn mặc một bộ học bào, râu dài phất phới theo gió, sắc mặt hồng nhuận,
ánh mắt thâm thúy, ẩn chứa Thiên đạo.
Tóc hắn được cắt tỉa chỉnh chỉnh tề tề, dùng một chiếc trâm gỗ nhẹ nhàng cố
định lên đỉnh đầu, trên quần áo thêu đầy hoa văn tinh mỹ, từng đường kim mũi
chỉ đều lộ ra khí tức siêu phàm thoát tục.
Đó là khí tức Thần linh.
Mỗi một đường kim mũi chỉ, bất ngờ đều phong ấn một Thần linh!
“Ngươi nói Hạ Tiên là một cảnh giới, đó là đúng, nhưng càng nhiều hơn là
định nghĩa của người đời sau đối với tổ tiên. Tu sĩ Vọng Cổ đời sau nhận định
sau Uẩn Thần là Chủ tể, sau Chủ tể là Chuẩn Tiên Đại Đế, mà đột phá Chuẩn
Tiên, thì chính là Hạ Tiên.”
Giữa lúc nói, Hạ Tiên cung chủ lại phất tay lần nữa, bức họa thứ ba, bức họa
thứ tư ánh vào trong mắt Hứa Thanh.
Đó là một nam một nữ.
Nữ tử váy áo bồng bềnh, dung nhan như tiên, mái tóc như thác nước, phất
phới theo gió, đôi mắt giống như một hồ nước mùa xuân sóng nước óng ánh,
một cái nhăn mày, một nụ cười đã làm lòng người say mê.
Vô số quả cầu ánh sáng xoay quanh bên cạnh nàng, tràn ra tia sáng óng ánh,
mà cẩn thận nhìn lại, có thể phát hiện, những quả cầu ánh sáng kia, đúng là từng
ngôi sao.
Còn nam tử trong bức họa thứ tư, hình dáng trung niên, trên trán để lộ ra sự
uy nghiêm, mái tóc đen nhánh dày dặn, rủ xuống sau lưng.
Đôi mắt của hắn thâm thúy, như bầu trời sai đen nhánh, lóe ra ánh sáng trí
tuệ. Sống mũi thẳng tắp, bờ môi mỏng cho người ta một loại cảm giác tỉnh táo
trầm ổn.
Dưới chân hắn, rõ ràng là một ngọn núi thần thi!
Dòng máu màu vàng óng lan tràn, thành biển, vô cùng kinh người.
Hứa Thanh nhìn đến đây, tâm thần rung động mạnh mẽ. Cho dù thông qua
hình ảnh, hắn cũng có thể rõ ràng cảm nhận được sự kinh khủng của những
Thần linh kia.
Trong đó có một số, mang đến cho hắn cảm giác tương đươnh với Xích
Mẫu, thậm chí còn có người mạnh hơn.
Nhưng... Trước mặt nam tử kia, cũng chỉ là thi thể mà thôi.
Mà âm thanh đến từ Hạ Tiên cung chủ, bây giờ còn đang vang vọng.
“Trên thực tế, ở thời điểm sớm nhất, Hạ Tiên chỉ là một xưng hô, là một
xưng hô của Hoàng Thiên Thần giới đối với người nổi bật ở Hậu Thổ, Hạ Tiên,
hạ trong thượng hạ.”
“Từ nay về sau, theo lịch sử chảy xuôi, Hạ Tiên*, trở thành Hạ Tiên**.”
(*Từ “Hạ” ở trước có nghĩa là dưới, từ “Hạ” sau có nghĩa là mùa hạ)
Hứa Thanh thở sâu, những tin tức này, hắn chưa từng nghe đến ở bên ngoài.
Mà Hạ Tiên cung chủ nói xong, ngón tay rơi vào bức họa thứ năm.
Bức họa này rõ ràng chiếu ra một thiếu niên.
Thiếu niên khoác một bộ trường bào màu trắng trên người, tay áo bồng
bềnh, tiên khí dạt dào.
Thân áo bào thêu đầy đường vân hoa lệ, hiển lộ rõ ràng thân thể tôn quý,
ngón tay thon dài, cầm một cây phất trần. Sợi tơ phất trần phất phới theo gió,
cuối mỗi một sợi tơ đều buộc một tinh vực.
Trong đó có thể thấy được vô số thế giới, ẩn chứa chúng sinh.
Còn bản thân thiếu niên này, nhìn như nhỏ tuổi, nhưng vẻ xa xưa lộ ra trong
ánh mắt hắn phảng phất đã nhìn hết thế gian muôn màu, lịch duyệt phong phú,
nhưng tấm lòng ban sơ vẫn còn, nụ cười ôn hòa, cho người ta một loại cảm giác
như gió xuân ấm áp, khiến người không khỏi khuynh đảo vì đó.
“Bọn họ, có tất cả chín vị, đến từ tộc đàn khác biệt, trong đó Nhân tộc thịnh
nhất, tổng cộng có năm vị, đây cũng là nhân quả vì sao Nhân tộc xuất hiện ba
đời Cổ hoàng ở Vọng Cổ.”
Âm thanh của Hạ Tiên cung chủ như có như không, ngón tay vừa hạ xuống,
bức họa thứ sáu lộ ra ánh hào quang.
Trong bức họa là nữ tử, nàng mỉm cười dịu dàng, như bạch liên nở rộ. Nàng
mặc một bộ đạo bào bồng bềnh, tựa như tiên tử hạ phàm, tóc dài bay múa, mày
lá liễu mắt hạnh, khuôn mặt mỹ lệ, làn da trắng nõn như tuyết.
Ánh mắt càng trong veo sáng tỏ, như một dòng suối trong suốt, chiếu sáng
rạng rỡ.
Sau lưng nàng, một thanh kiếm treo lơ lửng giữa trời, kiếm này đen như
mực, ẩn chứa hủy diệt và tử vong.
“Ba vị còn lại đã vẫn lạc trong trận chiến viễn cổ, tiên niệm của bọn họ hình
thành năm mươi bốn Thiên đạo viễn cổ trong chín mươi chín Thiên đạo viễn
cổ.”