“Mà ngươi cũng bởi công đức như vậy, cảm ngộ thần thông bên trong Tiên
Nguyên, nhất ẩm nhất trác, đây là nhân quả.”
“Như vậy hiện tại, ngươi còn có gì muốn hỏi không?”
Hạ Tiên cung chủ rõ ràng nói nhiều hơn trước đó một chút, hiển nhiên trong
đó sự thưởng thức đối với Hứa Thanh, là nguyên nhân chủ yếu.
Hứa Thanh trầm ngâm, ánh mắt rơi vào chín bức họa trên bệ thờ.
“Cung chủ, vãn bối muốn biết được, các tiền bối Hạ Tiên khai sáng đại lục
Vọng Cổ, dâng lên Thiên đạo năm đó, bọn họ đi đâu rồi, mà từ khi Thần Linh
tàn diện xuất hiện đến nay, bọn họ vì cớ gì lại không trở về?”
Giọng nói của Hứa Thanh tung bay trong miếu cổ, đáp lại hắn là một tiếng
than khẽ của Hạ Tiên cung chủ.
“Không có ai biết vị trí chính xác hiện giờ của sáu vị Hạ Tiên kia, Hạ Tiên
cung bên trong trong ghi chép, chỉ để lại một đoạn tin tức.”
“Bọn họ, có người đi chỗ sâu trong Hoàng Thiên, có người dưỡng thương
tại Hậu Thổ, còn về cụ thể, ta cũng không biết.”
“Thời gian, đã quá lâu quá lâu rồi.”
Trong âm thanh của Hạ Tiên cung chủ ẩn chứa một chút cảm xúc đặc biệt.
Sau khi nói xong, bóng dáng nàng từ từ mờ đi, tiểu hồ điệp bên cạnh, phát hiện
ra sự suy sụp của sư tôn, thế là cũng bắt đầu mơ hồ theo.
Hứa Thanh im lặng, hắn biết, mình phải rời khỏi rồi.
Thế là hắn cúi đầu một lần nữa, quay người đi về phía cửa miếu cổ. Trước
khi sắp bước ra, hắn quay đầu lại, liếc mắt nhìn miếu cổ một lần cuối cùng.
Nơi ánh mắt hắn nhìn đến không phải Hạ Tiên cung chủ đang mờ đi, cũng
không phải bệ thờ, mà là vị Hoàng đầu tiên của Nhân tộc trong đồ đằng được vẽ
trên vách tường, cũng là vị Cổ hoàng đầu tiên.
Thiếu niên ngắm nhìn bầu trời kia.
Sau cái liếc mắt ấy, Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, bước ra miếu cổ.
Trong nháy mắt hắn đi ra, miếu cổ phía sau hắn như bong bóng, vỡ vụn
trong màu sắc sặc sỡ lưu chuyển, cho đến khi biến mất, không có bất cứ vết tích
tồn tại nào.
Hứa Thanh quay đầu ngóng nhìn, cũng là một mảnh trống trải.
Không có bất cứ kiến trúc nào.
Thật giống như, đây chỉ là một giấc mộng, mà giờ khắc này ở chân trời xa
xa, mặt trời đỏ dâng lên không, chính là lúc tảng sáng, có thể thấy được bầu trời
dần dần thức tỉnh từ trong bóng tối, trở nên sáng lên.
Ánh bình minh bị nhuộm thành một mảnh ửng đỏ, tráng lệ vô cùng.
Mà mặt đất bị bao phủ trong một tầng sương sớm thật mỏng, như có người
phủ thêm một tầng lụa mỏng vì nó, cho người ta một loại cảm giác mông lung
thần bí.
Cho đến ánh sáng ban mai rơi xuống mặt đất, sương sớm tan như tuyết,
càng trở nên mỏng manh, biến mất không thấy gì nữa, thế là ánh nắng thuận lợi
xuyên qua giữa thiên địa, rơi vào trên người Hứa Thanh.
Một đêm, đã qua.
Hứa Thanh nhìn mặt trời đỏ, thở ra thành sương trắng, trong đầu nổi lên bút
họa mình đã xem hai lần.
Vị Cổ hoàng đầu tiên của Nhân tộc kia, thiếu niên kia… Khi hắn nhìn thấy
lần đầu tiên, đã có một loại cảm giác quen thuộc, qua cái nhìn trước khi đi kia,
cảm giác này càng đậm.
“Hình như đã gặp rồi…”
Hứa Thanh thì thào dưới đáy lòng, mang suy nghĩ này, đạp lên ánh nắng ban
mai, đi về phủ đệ của Ninh Viêm.
Một canh giờ sau, sắc trời sớm đã sáng rõ. Thời khắc đi đến Ninh Viêm hồ
nước trước phủ đệ, Hứa Thanh bỗng nhiên dừng bước chân lại, nhìn nước hồ
trước mặt, hắn mơ hồ tìm ra ngọn nguồn quen thuộc.
“Có hơi giống sư tôn.”
Hứa Thanh như có điều suy nghĩ. Hắn đi trên mặt hồ, từng bước một, trở lại
Ninh Viêm phủ đệ.
Hắn chưa thấy hình dáng sư tôn khi còn trẻ, nhưng ánh mắt của thiếu niên
kia, rất giống đôi mắt của sư tôn.
Khi suy nghĩ này hiện ra trong đầu Hứa Thanh, theo hắn trở về, tất cả tu sĩ
quận Phong Hải trong phủ đệ lại đều chờ đợi trong sân. Một khắc trông thấy
Hứa Thanh, tiếng hoan hô sôi trào vang lên.
Trong đám người, Ninh Viêm cũng tại, còn có Khổng Tường Long, và Ngô
Kiếm Vu, cùng cung chủ Chấp Kiếm cung của quận Phong Hải dẫn đội theo
Hứa Thanh đến Hoàng Đô - Lý Vân Sơn.
Tử Huyền cũng trở về, mỉm cười ở phía xa.
Ngay cả Đội trưởng, cũng đều xuất hiện. Hắn vốn đang ôm cổ Ngô Kiếm
Vu, không biết nói điều gì, sau khi chú ý tới Hứa Thanh, hắn nhếch miệng cười
một tiếng.
Bọn họ reo hò, là bởi vì thân phận trường phái Dị Tiên của Hứa Thanh hiển
lộ, là bởi vì thắng được luận đạo, là bởi vì Hứa Thanh chém giết Thất hoàng tử
lập uy, càng bởi vì Bạch Tiêu Trác diệt vong!
Thất hoàng tử và Bạch Tiêu Trác, đối với tất cả tu sĩ quận Phong Hải, đều là
thù lớn!
Nghe tiếng hoan hô, nhìn mọi người quen thuộc trước mắt, Hứa Thanh hơi
hoảng hốt. Một ngày một đêm qua phát sinh quá nhiều chuyện, cứ thế giờ phút
này hắn mới ý thức được, thì ra… Cách luận đạo ngày hôm qua, chỉ mới một
đêm.
Những việc trải qua tại Hạ Tiên cung, trong miếu cổ tràn ngập cảm giác năm
tháng và tang thương kia, thời gian dường như phủ lên cảm giác của Hứa
Thanh, làm hắn sinh ra cảm giác mông lung đối với thời gian trôi qua.
Nhưng cảm giác này, rất nhanh đã bị hắn đè xuống, khuôn mặt lại hiện ra nụ
cười, hơi khom người về đám người đang reo hò.
Trong đám người, Khổng Tường Long xông ra đầu tiên, vành mắt hắn hồng
hồng, đi tới trước mặt Hứa Thanh, vừa muốn bái, Hứa Thanh đã tiến lên, một
tay ôm lấy hắn.
Khổng Tường Long dừng lại, sau đó cũng ôm lấy Hứa Thanh.
“Cảm, cảm ơn, tạ ơn…”
Tâm tình Lý Vân Sơn cũng sôi trào, hắn đi ra dùng sức cúi đầu về phía Hứa
Thanh.
“Tạ ơn Hứa tôn, chém Bạch tặc, giết Thất tử, báo huyết thù của Phong Hải,
lão cung chủ dưới suối vàng có biết, cũng nhất định nhắm mắt!”
Tất cả người chấp kiếm, cùng nhau cúi đầu.
Ninh Viêm đứng trong đó, bái càng sâu, mức độ của hắn dù không giống
người khác, nhưng cũng đạt đến cực hạn. Thất hoàng tử chết đi, Hứa Thanh
giương oai, để hắn cùng có vinh quang, đáy lòng càng dâng lên cảm xúc hào
hùng.
Hứa Thanh đáp lễ, trong buổi sáng sớm tu sĩ quận Phong Hải vô cùng vui vẻ
này, hắn đi về hướng Tử Huyền.