QUANG ÂM CHI NGOẠI

Mà khác với trận chiến Hắc Thiên lúc trước, là lần này... Trên cơ bản, tất

cả hoàng tử đều tham dự vào. Bọn họ hình thành đầu nguồn, cũng đều dẫn dắt

tất cả phe ủng hộ tương ứng.

Thế là rất nhanh, trận pháp truyền tống của Hoàng Đô tiếp tục khởi động.

Dựa theo mệnh lệnh của thánh chỉ, các phương đều đang truyền tống, tiến về

nơi của riêng mình. Ninh Viêm cũng từ biệt với Hứa Thanh, hắn sẽ đại biểu

Hứa Thanh, đạp lên con đường trở về.

Còn Hứa Thanh, hắn cũng phải rời khỏi.

Nhưng rời đi trước, Hứa Thanh nhìn Hoàng Đô đầy ắp không khí chiến

tranh, cuối cùng đi tới Hồng Trần Vong Tình lâu.

Lâu này bây giờ đã bị phong tỏa, một mảnh đìu hiu.

Đứng bên ngoài lâu, Hứa Thanh ngóng nhìn, bên tai truyền đến âm thanh

cười khẽ.

“Đệ đệ thối, Nhân tộc các ngươi bây giờ đang bận bịu, ngươi tìm ta vào lúc

này, là muốn cầu khẩn ta giúp ngươi một chút sao?”

Hứa Thanh im lặng, hắn hiểu rõ Thần linh, cũng chính bởi vì hiểu rõ, cho

nên hắn biết rõ Thần linh không có tình cảm.

Trong mắt Thần linh, chúng sinh đều là sâu kiến, mà mình chẳng qua là một

hình ảnh xẹt qua trong bức họa sinh mệnh dài dằng dặc của đối phương, hứng

khởi nhất thời mà thôi.

Thế là hắn lắc đầu.

Hồ Ly Bùn cười.

“Đệ đệ thối nhà ngươi, làm ta càng thích ngươi hơn một chút.”

“Thật ra cho dù ngươi mở miệng cũng vô dụng. Nếu đây là chuyện riêng

của ngươi, như vậy ngươi dâng ra nguyên dương, ta còn có thể giúp ngươi một

chút, nhưng đây là phân tranh giữa hai tộc, tồn tại nhân quả to lớn. Trừ phi

ngươi cho ra điều kiện càng tốt hơn, nếu không... Ta cũng không giúp được

ngươi.”

Bầu trời Hoàng Đô như bị đổ nhào mực nước, bày ra sắc thái u ám đơn điệu.

Trời chiều dần dần lặn về tây, ánh chiều tà mất đi hơn quá nửa vẻ lộng lẫy,

cũng ảm đạm.

Chỉ có ánh sáng chiếu trên mặt đất đều phủ thêm áo xám cho vạn vật, phảng

phất toàn bộ thế giới đều đắm chìm trong một bầu không khí ngột ngạt.

Đám mây trên không trung cũng như dung hợp thành một thể với trời màn

trong bầu không khí này, không phân khác biệt.

Đầu đường, người đi đường đều có nét mặt vội vàng, bọn họ không biết cụ

thể thánh chỉ, nhưng nhìn thấy Huyền Điểu huyết sắc, cũng đoán được có lẽ hạo

kiếp sẽ giáng lâm.

Đặc biệt là đại quân điều động, cũng khiến cho suy đoán này biến thành

hiện thực.

Nhân tộc ở thời đại này, là bi ai.

Thế là u ám biến thành màu sắc chính của thiên địa Nhân tộc, dần dần đen

kịt một màu. Có sấm chớp xẹt qua trong bóng tối, hình như một trận mưa lớn

lập tức sắp đến.

Gió thổi qua, dù không còn ẩn chứa rét đậm lạnh lẽo, mang tới sự biến hóa

của mùa, cũng nhắc nhở mọi người mùa xuân đã tới, nhưng rơi vào trên thân

người, dường như... Còn lạnh buốt hơn cả mùa đông một chút.

Hứa Thanh cũng cảm nhận được, nhưng đã thích ứng.

Hắn đứng bên ngoài Hồng Trần Vong Tình lâu, nghe âm thanh của Hồ Ly

Bùn bên tai, không ngoài ý muốn chút nào.

Hắn hiểu rõ tính tình của Thần linh hơn người bình thường nhiều.

Mà lần này đến, hắn có mục đích khác.

“Xích Mẫu đã chết rồi.”

Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng.

“Ta đương nhiên biết, đệ đệ thối, ngươi muốn nói gì đây?”

Hồ Ly Bùn cười khẽ, âm thanh mang một chút cám dỗ.

“Nhưng Hồng Nguyệt vẫn còn.”

Giọng nói của Hứa Thanh vừa vang lên, một luồng dao động tràn ra từ trong

Vong Tình lâu phía trước hắn.

Nét mặt Hứa Thanh như thường, hắn tiếp tục mở miệng.

“Ta có thể cảm nhận được, Hồng Nguyệt đang trở về.”

“Ta cướp đoạt quyền hành của Xích Mẫu, cho nên cảm ứng của ta sẽ không

sai. Không lâu sau, Hồng Nguyệt sẽ xuất hiện trên bầu trời đại lục Vọng Cổ.

Khi đó người đứng trên Hồng Nguyệt có thể là Lý Tự Hóa, cũng có thể là là

người khác.”

“Bất kể là ai... Hắn đều chọn hoàn chỉnh, mà chúng ta, chia nhau huyết nhục

Xích Mẫu có thể là mục tiêu của hắn.”

“Giống như hạt giống vậy, sau khi trưởng thành, lại bị thu gặt.”

Âm thanh của Hứa Thanh truyền vào Vong Tình lâu, hồi lâu sau Hồ Ly Bùn

cười.

“Đệ đệ thối, những lời này của ngươi lại rất thú vị đấy, nhưng ta không nhìn

thấy tương lai.”

Hứa Thanh không giải thích chuyện Thần linh có thể thấy được tương lai,

âm thanh của hắn bình tĩnh như trước, vang vọng.

“Xích Mẫu là muội muội của Lý Tự Hóa, bọn họ là thành thần ngày sau,

khác với thần tiên thiên.”

“Như Ngũ hoàng tử, từ đại nghĩa hắn biết ta chém giết lão Thất là đúng,

nhưng thân là huynh trưởng, hắn vẫn muốn đánh với ta một trận như cũ. Như ta

cũng có một người ca ca, người khác giết ta, hắn sẽ không ngăn cản, nhưng sau

khi ta chết, ta nghĩ vì suy nghĩ thông suốt, hắn cũng sẽ ra tay chém nhân quả.”

Hồ Ly Bùn im lặng, như đang suy tư, một lát sau trong âm thanh thiếu một

chút cám dỗ, nhiều một chút chính thức.

“Một suy đoán rất thú vị, dù khả năng không lớn, nhưng nghe cũng có mấy

phần đạo lý, như vậy... Ngươi tìm đến ta, muốn cái gì?”

Hứa Thanh khom người cúi đầu.

“Mời Tinh Viêm thượng thần, đưa cho ta một tư cách có thể tham gia cuộc

đi săn lớn của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc.”

“Ta cảm thấy hứng thú với ngươi, quả nhiên là không sai. Đệ đệ thối, con

người ngươi, một số thời khắc thật sự chơi rất vui đấy, phương pháp phá cục

này thế mà có thể bị ngươi nghĩ đến.”

Hồ Ly Bùn cười.

“Nếu ngươi có thể lấy được xưng hào Huyền Thiên tướng trong cuộc đi săn

lớn của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, như vậy ngươi sẽ có thân phận trên

danh nghĩa Viêm Nguyệt tộc.”

“Mà mỗi một Huyền Thiên tướng xuất hiện trong cuộc đi săn lớn, đều có

được một cơ hội đề xuất phần thưởng tam đại Ti Quyền.”

“Thông qua cơ hội này, ngươi dự định để Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc

không giao chiến cùng Nhân tộc sao? Khả năng này, là không thể nào đâu.”

Trong âm thanh của Hồ Ly Bùn mang chút trêu chọc. Đối với nàng, sinh

mệnh cũng chỉ là đóa hoa thôi.

Hứa Thanh lắc đầu.

“Nếu ta thành công, ta sẽ không đưa ra yêu cầu này.”

“Vậy yêu cầu của ngươi là gì?”

Hồ Ly Bùn khá hiếu kỳ.

“Chờ sau khi thành công, thượng thần tự nhiên sẽ biết.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi