QUANG ÂM CHI NGOẠI

Cứ như vậy, trong lúc Đội trưởng nói suốt một đường, chiếc thuyền to lớn

chở Đại hoàng tử chậm rãi tới gần hắc thành, Hứa Thanh nhìn không thấy hình

dáng cụ thể, nhưng ở trong mắt Đội trưởng, càng đến gần, trường thành càng

hùng vĩ, như một vách ngăn thiên nhiên.

“Hình như lại cao hơn một chút so với những gì nhìn thấy trước kia.”

Đội trưởng lẩm bẩm một câu dưới đáy lòng, rồi tiếp tục nghiêm nghị.

Thời gian không dài, lực lượng của đại trận hắc thành lan ra, quét ngang về

phía chiếc thuyền to lớn. Cho dù có hoàng tử làm chỗ dựa, nhưng trong thời kỳ

chiến tranh bây giờ, kiểm tra cần thiết là vẫn phải có.

Mà Đại hoàng tử không có bất cứ biểu cảm gì đối với chuyện này, mặc cho

lực lượng trận pháp đảo qua. Mọi người đều là như vậy, Đội trưởng thì âm thầm

cắn xuống một viên huyết dịch được giấu trên răng.

Dao động trận pháp lan tràn, một nén hương sau, hết thảy như thường.

Trận pháp hắc thành tách ra một cái khe, lại cách ly trái phải, làm khe hở

này biến thành tồn tại đơn độc, như một cánh cửa thông hướng bên ngoài hắc

thành.

Dù là trận pháp kiểm tra không có vấn đề, nhưng trong hoàng mệnh của Đại

hoàng tử không có điều cho phép có thể nhập trú hoặc dừng lại tại biên cương,

cho nên hắn chỉ có thể thông qua nơi đây, mà không thể dừng lại.

Càng có từng luồng khí tức, khóa chặt chiếc thuyền to lớn.

Dưới khí tức ấy, bảy con Kim Long của chiếc thuyền to lớn cũng đều động

động vảy theo bản năng, kéo chiếc thuyền to lớn chui vào cánh cửa khe hở, dốc

sức ứng phó phía lối ra.

Hơn mười nhịp thở sau, khi chiếc thuyền to lớn rời khỏi khe hở, đi tới thiên

địa bên ngoài biên cương Nhân tộc, cánh cửa thông hành trận pháp phía sau

tách ra, trong chốc lát đã khép kín.

Toàn bộ hành trình, không có bất cứ một người nào mở miệng.

Đại hoàng tử càng không quay đầu lại, nhàn nhạt mở miệng.

“Giương cờ Nhân tộc.”

Hắn vừa dứt lời, một lá cờ to lớn bỗng nhiên dâng lên từ trên con thuyền

khổng lồ này, tung bay theo gió, tràn ra uy thế kinh khủng.

Trên cờ xí kia vẽ lại chân dung các đời Nhân Hoàng của Nhân tộc từ Huyền

U Cổ Hoàng đến nay.

Mỗi một vị đều mang sự uy nghiêm.

Một khắc xuất hiện, thiên địa đều vì đó mà xạm đi.

Cùng lúc đó, bảy con Kim Long trước chiếc thuyền to lớn phát ra tiếng long

khiếu, tốc độ lập tức tăng vọt, hóa thành trường hồng màu vàng kim, biến mất ở

chân trời.

Đường xá tiến về bản bộ Viêm Nguyệt rất xa xôi, lại cách nhiều đại vực. Dù

là Kim Long của chiếc thuyền to lớn có thể không ngủ không nghỉ, tu sĩ trên đó

cũng có thể như thường, nhưng thật sự có vài khu vực, nhất định phải hạ xuống,

tiến hành qua cửa cần thiết mới được.

Nếu đổi lại là những người khác đi sứ, độ khó của những quá trình này

không nhỏ, cho dù là chuyện bị làm khó dễ hay kéo dài cũng có thể phát sinh,

nhưng đối với Đại hoàng tử, những chuyện này sẽ không xuất hiện.

Thân phận của hắn dù không được coi trọng trong Nhân tộc, nhưng trong

Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc thì lại khác.

Một nửa huyết mạch của bản tộc Viêm Nguyệt khiến cho phần lớn tộc đàn

phụ thuộc hắn gặp được trên đường đi Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, đều sẽ

bởi vì huyết mạch mà cúng bái.

Cho nên sau khi rời khỏi địa giới Nhân tộc, khí tức trên thân Đại hoàng tử

cũng nhiều thêm một chút cảm giác tự do.

Mà mấy lần hạ xuống đất qua cửa, cũng cho Đội trưởng cơ hội rời đi. Cuối

cùng sau khi đi qua bốn vực, trong một lần chỉnh đốn, Đội trưởng ẩn nấp khí

tức, lặng yên rời đi.

Còn về điều tra sẽ dẫn tới sau khi rời đi, Đội trưởng hiển nhiên là không để

ý. Một đường tiềm hành suốt mấy canh giờ, hắn há to miệng phun một cái, bóng

dáng Hứa Thanh nháy mắt bay ra từ trong miệng.

Một khắc rơi xuống đất, Hứa Thanh hóa thành bình thường, lúc quay đầu,

Đội trưởng mang nét mặt đắc ý hoàn toàn giống như trước đây, ngạo nghễ mở

miệng.

“Thế nào, lần này Đại sư huynh của ngươi đáng tin cậy hay không!”

“Nếu không phải lo lắng đội ngũ của Đại hoàng tử đến bản bộ Viêm Nguyệt

quá nổi bật, ta đều dự định đi theo hắn một đường đến nơi đó.”

Hứa Thanh nhìn Đội trưởng một chút, biết đối phương đang chờ điều gì, thế

là đưa cho một ánh mắt kính nể.

Đội trưởng càng vui vẻ hơn, còn vỗ ngực.

“Tiểu A Thanh, đi, ta dẫn ngươi đi tìm cấm khu, ngươi còn không biết các

vòng của cuộc đi săn lớn, ta hiểu rất rõ.”

“Có ba vòng, sau đó ta nói cho ngươi từng vòng, năm đó ta đã trải qua

những vòng này rồi.”

“Thiếu chút nữa, ta chính là Huyền Thiên tướng. Không đề cập tới những

chuyện nhỏ nhặt này, ta nói với ngươi, vòng thứ nhất này liên qua đến cấm

khu.”

“Còn về tư cách, cũng đơn giản. Chữ của Vô Tự thạch thư có thể khiến

chúng ta thay đổi khí tức, đến lúc đó chơi chết hai tên không vừa mắt, tiếp nhận

là được.”

“Mà sở dĩ ta lựa chọn nơi này, cũng là bởi vì vực này có một cấm khu đặc

thù, có thể phù hợp yêu cầu của vòng thứ nhất. Đến đây, đi theo ta.”

Đội trưởng một bộ không so hiểu rõ dáng vẻ, nói xong thân thể nhoáng một

cái, mau chóng đuổi theo.

Hứa Thanh mắt thấy như vậy, đáy lòng có cảm quan khác trước đối với sự

chuẩn bị của Đội trưởng lần này.

“Lần này, quả xác đáng tin cậy hơn rất nhiều.”

Nhưng ấn tượng lâu dài vẫn làm Hứa Thanh nửa tin nửa ngờ.

Cho đến khi tiềm hành một đường theo Đội trường trong đại vực xa lạ này

mấy ngày, nhìn thấy một mảnh cấm khu màu đỏ từ xa xa, lại thấy núi non huyết

sắc sừng sững bên trong cấm khu, Hứa Thanh mới thật sự cảm giác Đội trưởng

lần này rất khác.

“Trông thấy ngọn núi kia chứ, nơi đó chính là mục đích của chúng ta.”

Đội trưởng liếm môi, trong mắt lộ ra một vệt điên cuồng, thân thể rít gào,

bay thẳng đến cấm khu huyết sắc này.

Hứa Thanh bay sau, tốc độ cũng rất kinh người, cái bóng của hắn càng tỏa

ra dao động tâm tình tung tăng như chim sẻ.

Mà với sức chiến đấu của Hứa Thanh và Đội trưởng bây giờ, cấm khu bình

thường đã không có trở ngại và nguy hiểm gì đối với bọn họ, cho nên sau khi

tiến vào mảnh cấm khu này, bọn họ đi ngang.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi