QUANG ÂM CHI NGOẠI

Mà không khí rộn ràng trong đó cũng càng trở nên rõ ràng hơn, thậm chí xa

xa, Hứa Thanh còn trông thấy rất nhiều cửa hàng và quầy hàng.

Điều này khiến hắn nghĩ tới Quỷ phường.

Cũng là đầu, cũng là phố chợ, cả hai có điểm tương tự.

Hứa Thanh trầm ngâm, hắn không biết đây là trùng hợp, hay là có bí ẩn gì

ẩn chứa trong đó.

Thế là hắn cảm giác Tiểu Ảnh một chút.

Năm đó ở Quỷ phường, cái đầu kia là bị Tiểu Ảnh hấp dẫn.

Mà Tiểu Ảnh, sau khi hấp thu cấm khu trước đó thì vẫn đang tiêu hóa, giống

như đang ngủ đông.

Cứ như vậy, khi Hứa Thanh cùng Đội trưởng tới gần, Huyền Nguyệt

phường kia càng lúc càng lớn trong mắt bọn họ. Mắt thấy khi cách nhau không

đến ngàn trượng, một tiếng gầm nhẹ làm thiên địa biến sắc truyền ra từ trong

Huyền Nguyệt phường này, xuyên kim liệt thạch, dẫn động vô số lôi đình, thậm

chí ngay cả hư vô cũng bị nhấc lên gợn sóng.

Theo âm thanh vang vọng, một con hung thú kỳ dị xông ra từ trong Huyền

Nguyệt phường.

Con hung thú này không lớn lắm, chỉ có trăm trượng, nhưng vừa lúc, về uy

áp, lại không hề kém cái đầu này bao nhiêu. Tu sĩ tầm thường nhìn một chút sẽ

chấn động tâm thần, như bị nhiếp hồn.

Con thú này có thân hình như sói, chỉnh thể màu xanh đen, nhưng lại cõng

mai rùa. Mặt nó như lệ quỷ, đỉnh đầu còn có bộ lông màu trắng tràn ra, thoạt

nhìn rất quỷ dị.

Mà mặt quỷ trên người nó không phải một mặt, mà là sáu mặt.

Ngoài đầu, tứ chi trên đầu gối của nó, còn có phía cuối cái đuôi, đều có mặt

quỷ dữ tợn hiển hiện, nhìn thấy mà giật mình.

Lại thêm có tiếng gầm nhẹ rít gào truyền ra từ trong miệng sáu gương mặt

này.

Phía dưới nó cũng rất kinh người, đó là một mảnh biển quỷ hồn bỗng dưng

xuất hiện.

Nó rõ ràng cuốn lấy mảnh biển quỷ hồn kia mà đi, phảng phất những nơi đi

qua, liền đại biểu cho tử vong và hạo kiếp, còn trên đỉnh đầu, giữa tóc trắng, có

một người đang đứng.

Người này mặc chiến giáp tử kim, thân thể cao lớn, một mái tóc vàng tung

bay theo gió, mắt sáng như đuốc, như có thể thiêu đốt hết thảy sinh linh nhìn

mắt đối mắt với hắn.

Lại có dao động Uẩn Thần bốc lên trên thân hắn, dẫn động thiên lôi cuồn

cuộn, đồng thời hắn cưỡi con thú dữ tợn lại kỳ dị kia, rời khỏi Huyền Nguyệt

phường, rít gào mà đi về hướng bầu trời xa xa.

Tất cả tộc nhân Viêm Nguyệt trong Huyền Nguyệt phường thấy cảnh này,

đều lộ ra vẻ cuồng nhiệt trong mắt, cúi đầu cúng bái.

Đáy lòng Hứa Thanh cũng nổi sóng, giờ phút này Đội trưởng đứng bên cạnh

nhỏ giọng truyền âm cho hắn.

“Ta biết tên con hung thú kia, gọi là Quỷ Xa.”

“Người trên đó, thì ta chưa thấy qua, nhưng kẻ có thể mặc tử kim chiến giáp

chỉ có một loại tu sĩ.”

“Huyền Thiên tướng!”

“Tử kim của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc khác với Nhân tộc ta. Bọn họ

dùng khí vận rèn kim, lấy sinh vật Thần vực mình giết chết làm vật liệu, phối

hợp với mấy trăm tộc phụ thuộc Viêm Nguyệt tế hiến, cuối cùng hóa đen thành

tím, tạo thành một bộ Tử Kim Huyền Thiên giáp!”

Đội trưởng nhìn bóng dáng kinh khủng trên bầu trời kia, nhỏ giọng mở

miệng, nét mặt lộ ra vẻ ao ước, trong ngôn từ cũng mang sự thổn thức.

“Năm đó, ta suýt chút nữa là có thể có một bộ Tử Kim Huyền Thiên giáp

này rồi.”

“Ta nói với ngươi Tiểu A Thanh, giáp này trong Viêm Nguyệt Huyền Thiên

tộc không chỉ là tiêu chí cho thân phận, bản thân nó cũng là một pháp bảo có thể

sánh bằng pháp bảo cấm kỵ.”

“Mà lại còn là loại tốt nhất, uy năng căn cứ sinh vật Thần vực chém giết

được mà mỗi cái một khác.”

Đội trưởng nhìn Huyền Thiên tướng đang đi xa mà không chuyển mắt, khát

vọng trong mắt đã nồng đậm đến mức sắp hóa thành thực chất.

Hứa Thanh cũng nhìn lại, hắn cũng cảm nhận được bộ áo giáp màu tím kia

rất bất phàm.

Nhất là sợi hồn trong thân thể hắn, đều tràn ra cảm giác bị áp chế vào

khoảnh khắc giáp này vừa xuất hiện, bởi vậy càng có thể nhìn ra sự phi phàm

của Tử Kim Huyền Thiên giáp này.

“Còn có con Quỷ Xa kia nữa, cũng là bé cưng tốt. Trong Viêm Nguyệt

Huyền Thiên tộc có một vực đặc thù, Viêm Nguyệt xưng nó là Sơn Hải vực.”

Đội trưởng vẫn còn tiếp tục truyền âm.

“Tên là Sơn Hải, nhưng trên thực tế bên trong đều là các loại dị thú hội tụ,

hình thành một vùng thú vực.”

“Vô số năm qua, cho dù là thú của bản thân vực này, hay là thú Viêm

Nguyệt Huyền Thiên tộc đạt được từ bên ngoài, dần dần được tích lũy, sinh sôi,

biến hóa, bây giờ số lượng chẳng những rất kinh người, càng có quá nhiều dị

biến không thể tưởng tượng nổi.”

“Hình thành rất nhiều hung thú có các loại năng lực quỷ dị, tộc Quỷ Xa này

chính là một trong số đó.”

“Nghe nói con thú này cắn nuốt hồn mà sống, sau khi trưởng thành tới trình

độ nhất định, có thể từ hồn hải vào mộng hải, giết người trong vô hình, thế là

dân gian đa phần cũng xưng con thú này là Ác Mộng.”

Đội trưởng liếm môi một cái.

“Quan trọng nhất là nó ăn thật ngon!”

“Tin tức của ta có thể hơi lạc hậu, nhưng trong trí nhớ một đời kia của ta,

trong lịch sử Quỷ Xa thú chỉ có hai lần ghi chép bị người ta thành công thuần

phục.”

Trong mắt Hứa Thanh lóe lên ánh sáng, hắn nghĩ tới vòng thứ hai của cuộc

đi săn lớn mà Hồ Ly Bùn nói đến. Dựa theo tin tức của Đội trưởng, hiển nhiên

khả năng nơi diễn ra vòng thứ hai chính là Sơn Hải thú vực này rất cao.

Thế là Hứa Thanh hỏi một câu.

“Đại sư huynh, trong Sơn Hải thú vực, còn có dị thú nào tương đối nổi danh

hay bảng xếp hạng gì không?”

Đội trưởng đắm chìm trong ký ức thưởng thức Quỷ Xa mỹ vị, nghe vậy nuốt

xuống một ngụm nước miếng.

“Xếp hạng là có, nhưng thời gian quá lâu, ta không nhớ rõ toàn bộ, chỉ nhớ

rõ ở một đời kia của ta, Quỷ Xa thú đứng hàng thứ chín. Đứng hàng thứ nhất là

một tồn tại có tên Cửu Lê, đáng tiếc ta chưa từng thấy, nghe nói người nhìn thấy

cũng cực ít.”

“Cho nên miêu tả về nó cũng không lưu truyền ra quá nhiều, tin tức Thần

Sơn cho ra cũng chỉ nói con thú này có chín lồng, mà không nói tỉ mỉ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi