QUANG ÂM CHI NGOẠI

Còn hình dáng chúng sinh trong phố chợ cũng là như vậy.

Hứa Thanh liếc mắt qua, đã thấy không dưới mấy trăm tộc khác biệt. Nếu

đặt vào lúc hắn chưa bước lên con đường tu hành, thấy cảnh này, chắc chắn sẽ

cho rằng mình đến chỗ của yêu ma.

Mà kinh nghiệm của Đội trưởng phong phú hơn Hứa Thanh quá nhiều, cũng

hiểu rõ rất nhiều về tộc Viêm Nguyệt, thế là sau khi đi một đoạn đường, Đội

trưởng lên tiếng chào tạm biệt Hứa Thanh, rồi tự chạy ra ngoài, ngồi xổm trước

mặt một thạch nhân màu xanh, cò kè mặc cả với đối phương.

Hứa Thanh tiếp tục đi đến, nhìn qua từng quầy hàng, tìm kiếm vật mình cảm

thấy hứng thú.

“Độc thảo, lại cũng không ít.”

Trước một gian hàng, Hứa Thanh nhìn xem bình bình lọ lọ và thảo dược khô

héo đặt ở chỗ đó, kiểm tra rồi mua một chút. Cho đến nửa canh giờ sau, Hứa

Thanh thở dài dưới đáy lòng.

“Linh thạch không đủ…”

Có quá nhiều vật trong phố chợ này làm hắn cảm thấy hứng thú, nhưng giá

cả vật nào cũng cực kỳ kinh người. Với tài lực của Hứa Thanh, linh thạch mang

theo bên người cũng không đủ.

Trừ khi hắn bán một vài vật phẩm của mình.

Loại cảm giác thiếu linh thạch này, hắn đã thật lâu không thể nghiệm. Cảm

thụ thời khắc này khiến hắn nghĩ tới khoảng thời gian ở Nam Hoàng Châu.

“Giá hàng của Viêm Nguyệt này có hơi khoa trương.”

Hứa Thanh lắc đầu, đang muốn truyền âm cho Đội trưởng, dự định rời khỏi

phố chợ này, nhưng đúng vào lúc ấy, bên trong Đinh 132 dung nhập vào thần

tàng của hắn, cái đầu rất lâu không có động tĩnh, đột nhiên truyền ra thần niệm

kích động.

“Trấn thủ đại nhân vĩ đại, anh tuấn vô địch lại nhân từ, ta cảm nhận được

khí tức của cố nhân, xin cho phép chúng ta đoàn viên!”

Bước chân Hứa Thanh dừng lại. Trong lồng giam Đinh 132, những năm gần

đây từ đầu đến cuối thiếu hai vị, một là người bù nhìn, một là cối xay.

Sau khi Hình Ngục Ti quận Phong Hải sụp đổ, hai vị này trốn vô tung vô

ảnh.

Hứa Thanh nghe vậy, lông mày nhướn lên. Sau khi nhìn xung quanh, hắn đi

về hướng một quầy hàng khá lớn cách đó không xa.

Nơi đó bán một số vật lẫn lộn, từng tu vi cấp độ đều có, vụn vặt lẻ tẻ, trải

đầy đất.

Trong đó có một người bù nhìn, thiếu một cánh tay, mất một cái chân, nằm

trong đống đồ lẫn lộn, hai mắt vô thần nhìn lên bầu trời.

Bên cạnh nó, còn có nửa cái cối xay.

Hứa Thanh đến, khí tức của hắn với tư cách là trấn thủ dung hợp cùng Đinh

132, trong cõi sâu xa bị người bù nhìn kia cảm giác được. Đôi mắt như vũng

nước đọng của nó bỗng nhiên xuất hiện dao động, chợt chuyển động, rồi rơi vào

trên thân Hứa Thanh. Sau lúc sững sờ, nó lộ ra vẻ kích động.

Đối với người bù nhìn, trải nghiệm những năm này khiến nàng cảm thấy

Đinh 132 thực sự giống như cõi yên vui.

Ở nơi đó, vô ưu vô lự, chết cũng không có việc gì, còn có thể sống lại.

Ở nơi đó, còn có người nói chuyện, có người cùng giả thần giả quỷ với

mình, mặc dù có một ngón tay Thần Linh ngủ bên cạnh, nhưng dù sao đại đa số

thời điểm, nó đều ngủ say.

Mặt khác, ở nơi đó còn có trấn thủ thỉnh thoảng bị mình trêu đùa.

Dù lúc ấy khát vọng tự do, nhưng sau khi chân chính tự do, nàng phát hiện

mình không sung sướng. Sinh hoạt bên ngoài thực sự quá đau khổ, đặc tính bất

tử kia của mình khiến cho mình bị người khai phát ra rất nhiều cách chơi khác

biệt.

Vô cùng thê thảm.

Cho đến tận bây giờ, đặc tính này cũng đều sắp tiêu tán, không cách nào làm

cho tứ chi của mình khôi phục nữa, nhưng ít nhất, nàng còn có thể chống đỡ, cái

cối xay thê thảm giống như nàng, bây giờ đều sắp phải chết rồi.

Nếu cứ tiếp tục như thế, nhiều nhất mười mấy năm, đặc tính bất tử của nàng

sẽ hoàn toàn trôi qua, nàng cảm thấy lúc đó mình có thể sẽ thành tro bụi trong

nháy mắt.

Nên nàng đang chờ, chờ đợi tử vong đến.

Cho nên hai mắt của nàng đã sớm vô thần, nhưng cho dù thế nào nàng cũng

không ngờ tới, mình lại cảm nhận được khí tức của Hứa Thanh trong Viêm

Nguyệt Huyền Thiên tộc này!

Chuyện này đối với nàng, thật không thể tưởng tượng nổi, bởi vì nơi này

cách quận Phong Hải... Quá xa xôi.

Thế là, nàng sững sờ, tiến tới kích động.

Một cánh tay còn sót lại của nàng cũng dùng sức vỗ vỗ cối xay bên cạnh,

nhưng đáng tiếc, cối xay không nhúc nhích.

Mà cử động như vậy của nàng cũng dẫn đến sự chú ý của chủ quán.

Đây là một tu sĩ mọc đầy vảy màu trắng toàn thân, đầu tương tự Nhân tộc,

nhưng khác biệt là mắt của hắn. Hắn có ba mắt.

Toàn bộ con mắt chính giữa đều là màu trắng, cho người ta một loại cảm

giác như có thể nhìn thấu hư vô.

Trên đỉnh đầu của hắn, thình lình cũng có một tòa núi nhỏ đang xoay quanh.

Hiển nhiên, người này cũng là một trong số những người tham dự cuộc đi

săn lớn...

Giờ phút này hắn nhìn Hứa Thanh, ánh mắt rơi vào núi nhỏ trên đỉnh đầu

Hứa Thanh trước tiên, rồi sau đó nghiêm túc dò xét Hứa Thanh vài lần, một vệt

u tối hiện lên.

“Nhân tộc? Trong Viêm Nguyệt, lại khá hiếm thấy.”

Nét mặt Hứa Thanh như thường, hắn cũng nhận ra tộc đàn của đối phương.

“Tộc Bạch Trạch.”

Đối với tộc đàn này, Hứa Thanh không có thiện cảm gì. Tộc đàn bây giờ

đang dốc toàn bộ lực lượng tham dự chiến tranh Hắc Thiên trong Hắc Linh đại

vực, cũng chính là tộc này.

Thế là hắn đi đến mà không nói nhiều, nhắm thẳng người bù nhìn.

“Vật này bán thế nào.”

Tu sĩ tộc Bạch Trạch kia cười cười, nâng tay vồ một cái. Người bù nhìn lập

tức bay tới, bị bàn tay tràn ngập vảy màu trắng của hắn nắm vào lòng bàn tay

mà bóp. Hắn vừa nhào nặn, người bù nhìn vừa phát ra tiếng kêu đau đớn thảm

thiết.

“Vật này dù cấp độ rất thấp, nhưng cũng khá thú vị, ẩn chứa một bộ phận

đặc tính Thần linh, có ý niệm bất tử, rất đáng được nghiên cứu.”

“Mặt khác, hồn bị phong ấn trong đó là hồn của Nhân tộc, còn là một nữ tu,

tư sắc cũng được, dù ta đã sớm chơi chán rồi, nhưng giá trị của vật này vẫn

không nhỏ.”

Tu sĩ tộc Bạch Trạch nhìn Hứa Thanh, quan sát biểu cảm của Hứa Thanh,

mở miệng cười.

“Chẳng lẽ, nàng là bằng hữu của ngươi? Nếu là như vậy, ngươi có thể đem

cấm sơn trên đỉnh đầu ngươi ra trao đổi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi