Đội trưởng ngẩng đầu, ánh mắt quét qua cung điện giữa không trung.
Hứa Thanh cũng phiền, không đi để ý tới Khâu Tước Tử bái kiến mình, mà
nhìn về phía tu sĩ ánh mắt lấp lóe, lạnh giọng mở miệng.
“Để lại cấm sơn của ngươi, rồi rời đi đi.”
Hắn vừa mới nói ra lời này, tu sĩ Viêm Nguyệt Huyền Thiên ánh mắt mập
mờ kia lóe lên tia sắc lạnh trong mắt. Hắn nhìn ra tu vi của Hứa Thanh chỉ là
Linh Tàng, người bên cạnh Hứa Thanh cũng như thế.
Tu vi như vậy, dù tương đương với hắn, nhưng vừa lúc là trong tu sĩ ngoại
tộc cùng cảnh giới, ít kẻ có thể ngang hàng với tu sĩ Viêm Nguyệt. Nhất là Nhân
tộc, ban đầu khi lịch luyện ở ngoại vực, hắn đã từng đi qua địa giới của Nhân
tộc, giết không ít cái gọi là thiên kiêu ở nơi đó, cũng luyện rất nhiều.
Đoạn trải nghiệm này khiến hắn rõ ràng phần lớn tu sĩ Nhân tộc đều suy
nhược.
Cho nên từ đáy lòng, hắn rất khinh miệt.
Duy chỉ có, hắn vẫn chần chờ đối với thân phận người xuất hiện này. Thế là
hắn đè xuống sát ý, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía cung điện vàng kim
treo trên bầu trời cao cao, khom người cúi đầu.
“Đại nhân, cuộc đi săn lớn của tộc ta xuất hiện chuyện Thần sứ yêu cầu cấm
sơn. Đây là việc làm trái quy tắc, còn xin đại nhân định đoạt.”
Lời nói này vừa dứt, đáy lòng Khâu Tước Tử kêu vang lộp bộp. Chuyện đối
phương nhìn thấy, hắn đương nhiên cũng nhìn thấy, mà chiêu hỏi ý quý tộc
Viêm Nguyệt này có thể nói là rút củi dưới đáy nồi, rất tinh chuẩn.
Quy tắc của cuộc đi săn lớn là người không có tư cách, thì không thể xen
vào.
Đương nhiên dưới quy tắc, vẫn tồn tại một vài phương pháp, chỉ là có hạn
mà thôi.
Trên bầu trời, trong cung điện vàng kim, khóe miệng vị quý tộc Viêm
Nguyệt kia lộ ra một nụ cười, âm thanh mang một chút uy nghiêm vang vọng
bên tai đám người Hứa Thanh.
“Người này, không phải Thần sứ…”
Lời nói này vừa được thốt lên, sát cơ trong mắt tu sĩ Viêm Nguyệt toàn thân
tràn ra lực lượng cực nóng kia, ầm ầm mãnh liệt. Cả người hắn như một ngọn
núi lửa bùng nổ, nháy mắt tới gần chỗ Hứa Thanh.
Thân phận làm hắn kiêng kị đã được chứng minh là không tồn tại, như vậy,
cấm sơn của người trước mắt, hắn muốn.
Chỉ là nhiều khi, sự tình phát triển thường thường không phải dựa theo suy
nghĩ trong lòng mọi người.
Tu sĩ Viêm Nguyệt chắc chắn lại khí thế hùng hổ này vọt tới. Khoảnh khắc
tới gần, bóng dáng Hứa Thanh đã biến mất trước mặt hắn, hắn chỉ có thể nhìn
thấy một vệt sắc lạnh lóe lên trong mắt Hứa Thanh.
Giây tiếp theo, đầu hắn bay lên, thân thể cũng bởi vì mất đầu quá nhanh, mà
vẫn xông ra trước một đoạn.
Nội tâm hắn vừa bắt đầu kinh hãi, vô số sợi tơ màu đỏ đã bắn ra từ trong hư
vô, bao phủ thân thể của hắn, che lấp đầu của hắn, nhuộm thế giới của hắn
thành màu máu.
Sau đó, là đau đớn bị phệ hồn khó mà hình dung cùng màu sắc thế giới
nhanh chóng biến thành màu đen.
Hết thảy điều đó đều phát sinh trong chớp mắt, cũng kết thúc trong chớp
mắt.
Tan thành mây khói.
“… Nhưng ngươi, không đánh lại hắn.” Giữa không trung, âm thanh uy
nghiêm trong cung điện vàng kim chậm rãi truyền đến, nói xong lời vẫn chưa
hết lúc trước.
Bóng dáng Hứa Thanh, vào lúc này cũng hiển lộ ra lần nữa, mặt không biểu
cảm nâng tay. Vị tu sĩ Viêm Nguyệt bị hắn nuốt hồn kia, cấm sơn vô chủ của
hắn trôi về phía Hứa Thanh, xoay quanh trên đỉnh đầu hắn.
Thêm vào ba tòa hắn vốn có, năm tòa cấm sơn giống như một mũ miện làm
từ núi, khiến đáy lòng Khâu Tước Tử ầm vang, hô hấp dồn dập.
Một màn trước mắt này phá vỡ nhận tri của hắn.
Hắn biết vị túc địch truy sát mình xem như người nổi bật trong cùng cảnh
giới, càng tâm ngoan thủ lạt, thủ đoạn cũng rất nhiều, nhưng bây giờ trong tay
Nhân tộc trước mắt này, lại chớp mắt đã chết rồi.
Loại cảm giác xung kích này khiến hắn hơi hoảng hốt, cho đến khi Hứa
Thanh quay đầu quét mắt tới, đáy lòng Khâu Tước Tử này mới run lên. Hắn lập
tức cúi đầu, lộ ra vẻ cung kính.
Nhưng sự run rẩy trong lòng hắn lại càng trở nên mãnh liệt, bởi vì hắn cảm
nhận được ánh mắt của Hứa Thanh, mang kèm sự xâm nhập.
Hứa Thanh nhìn kỹ một chút vị Khâu Tước Tử này, xác định tu sĩ này quả
thật là không có cấm sơn, mới thu hồi ánh mắt, đi đến phương xa.
Đội trưởng vọt lên, rồi nhảy xuống, lúc đi ngang qua bên cạnh Khâu Tước
Tử, cười cười.
“Ngươi khá may mắn đấy.”
Nói xong, hắn đuổi kịp Hứa Thanh, cũng đi xa.
Nhìn bóng lưng hai người Hứa Thanh, đáy lòng Khâu Tước Tử dâng lên
cảm giác không chân thật. Cho đến khi tận mắt thấy bóng dáng của đối phương
sắp biến mất, hắn thở hơi dồn dập, như nhớ tới điều gì, bỗng nhiên lớn tiếng mở
miệng.
“Đa tạ hai vị đạo hữu cứu giúp, ta có hai chuyện liên quan đến Nhân tộc báo
cho biết.”
Hứa Thanh dừng bước chân, quay đầu nhìn về Khâu Tước Tử phía xa.
Chú ý tới Hứa Thanh dừng lại, Khâu Tước Tử nhanh chóng đi đến, dừng lại
ở ngoài mười trượng, cung kính mở miệng.
“Đạo hữu, cấm sơn trong cấm khu này có tất cả hai mươi bảy tòa.”
“Nhưng không phải tất cả cấm sơn đều có thể bị tranh đoạt, cấm sơn chân
chính có thể được tranh đoạt chỉ có mười tòa.”
“Mười bảy tòa còn sót lại… Đã được quyết định nội bộ.”
Nói đến đây, Khâu Tước Tử ngẩng đầu nhìn cung điện vàng kim giữa không
trung.
“Mười bảy tòa cấm sơn bị định trước này được phân phối cho thiên kiêu
xuất chúng của một số tộc đàn và bản tộc ta. Bọn họ chỉ cần tới là có thể lấy đi,
cũng không có ai lại dám tranh đoạt cùng bọn họ.”
Hứa Thanh không nói chuyện, chờ đợi đoạn dưới của tu sĩ Viêm Nguyệt
này, bởi vì những lời này không liên quan đến Nhân tộc. Đối phương trước đó
mở miệng, hiển nhiên không phải muốn nói vể quy tắc ngầm liên quan đến cấm
sơn.
“Sau đó thì sao?” Đội trưởng hỏi một câu.
“Sau đó, ta biết trong mười bảy tòa cấm sơn này, có một tòa mà đối tượng
được điều động nội bộ là Đại hoàng tử Nhân tộc!”