QUANG ÂM CHI NGOẠI

“Kể từ đó, xác suất thành công cao hơn, dù sao lúc đó ngọn núi khác cũng

đều có thể bị lấy đi, cho nên đương nhiên sẽ phân tán mục tiêu của mọi người.”

Hứa Thanh nhìn ngọn núi thứ chín, ánh mắt chuyển khỏi nó rồi lại nhìn về

phía ngọn núi khác, vẻ lạnh lẽo trong mắt càng mãnh liệt. Hắn thản nhiên mở

miệng.

“Không cần phiền phức như thế.”

Nói rồi, cả người hắn nhảy lên, bay về phía bầu trời, đi thẳng đến dãy núi

phía trước.

Phía sau hắn, Khâu Tước Tử thay đổi sắc mặt. Hắn biết Hứa Thanh rất

mạnh, cũng từng tận mắt nhìn thấy, nhưng hắn không cho rằng sức chiến đấu

của đối phương có thể đồng thời đối mặt tất cả mọi người.

Mà rõ ràng dựa theo phương pháp của hắn, với lực lượng của Hứa Thanh, là

có thể gần như nắm chắc mười phần mười thu hoạch được một tòa cấm sơn,

thậm chí hai tòa cũng có khả năng, nhưng nếu lỗ mãng phóng đi như vậy, biến

thành mục tiêu của mọi người, hết thảy lại có thêm biến số.

“Thế này…”

Khâu Tước Tử thầm quýnh lên trong lòng. Hắn vừa muốn mở miệng, Đội

trưởng bên cạnh đã cười khẽ một tiếng, cất bước bay ra. Lúc đi ngang qua bên

cạnh hắn, Đội trưởng thốt ra một câu.

“Mục tiêu của ngươi là một hai tòa cấm sơn, nhưng mục tiêu của tiểu sư đệ

ta là toàn bộ.”

“Toàn bộ?” Tâm thần Khâu Tước Tử chấn động mãnh liệt. Khoảnh khắc sự

hoảng sợ dâng lên trong lòng hắn, bóng dáng Hứa Thanh đã đến giữa không

trung, tay phải nâng lên, đặt vào bả vai bên trái, kéo ra ngoài một phát.

Đồ đằng trên người hắn lập tức lấp lánh, một mảnh ngọn lửa màu đen, cũng

bùng nổ ra từ trên thân Hứa Thanh trong nháy mắt này, hình thành biển lửa, lan

tràn ngập trời.

Cùng lúc đó, theo đồ đằng xuất hiện, Kim Ô xông ra từ bên trong, bay múa

trong biển lửa, phát ra tiếng hót sục sôi hướng về thiên địa.

Thân thể màu đen, hình dáng chim phượng, từng cái đuôi lửa thật dài trải

khắp thiên địa, cũng dẫn đến sự chú ý của các tu sĩ trong hai mươi bảy ngọn núi

này.

Ngay khi bọn họ nhìn về phía Kim Ô giữa không trung, tay phải Hứa Thanh

tóm về hướng Kim Ô.

Ngay lập tức, tiếng hót của Kim Ô càng sục sôi, toàn thân nó xông lên, cấp

tốc hướng về tay phải của Hứa Thanh. Trong quá trình đó, thân thể nó nhanh

chóng phân giải, cuối cùng, lúc xuất hiện trên tay phải Hứa Thanh, Kim Ô đã

biến mất, một thanh trường thương màu đen xuất hiện giữa thiên địa, xuất hiện

trên tay phải của Hứa Thanh.

Trường thương này vừa ra, thiên địa biến sắc, từng tia chớp xẹt qua tứ

phương, tựa như muốn xé rách màn trời. Càng có tiếng gầm nhẹ đến từ hư vô,

như không cho phép nó giáng lâm thế gian, đưa ra lời cảnh cáo.

Nhưng vẫn vô dụng, nét lạnh lẽo trong mắt Hứa Thanh càng đậm. Hắn nắm

lấy trường thương cấm kỵ trong tay, dưới ánh nhìn chăm chú của cung điện

vàng kim, trong sự kinh hãi của Khâu Tước Tử, trong sự rung động của tu sĩ ở

hai mươi bảy ngọn núi gợn sóng, hung hăng ném về ngọn núi thứ chín.

Trường thương màu đen như rồng, mang thế như chẻ tre, vạch ra một vết

tích dài màu đen trên màn trời, như vết thương của bầu trời.

Sấm sét tràn ra xung quanh cũng đều cấp tốc đuổi theo từ bát phương, hội tụ

quanh trường thương, không ngừng vây quanh, thêm sức cho nó.

Nó dấy lên gió bão, truyền ra âm thanh xé gió bén nhọn.

Lao thẳng đến... Ngọn núi thứ chín.

Khí thế như hồng.

Trong chớp mắt tiếp theo, thương này lấy tư thái vô cùng ngang ngược, trực

tiếp rơi vào đỉnh ngọn núi thứ chín. Khoảnh khắc nó đâm vào cấm sơn, thiên địa

nổ vang.

Tiếng vang đinh tai nhức óc, cả ngọn núi đều đang rung động mãnh liệt, mặt

đất cũng quay cuồng. Càng có xung kích hình khuyên và từng tia sét hình cung

lấy nơi trường thương rơi xuống làm trung tâm, quét ngang về bốn phía, trong

khoảnh khắc đã lan tràn toàn bộ ngọn núi thứ chín.

Những nơi đi qua, trên trăm tu sĩ chiếm lấy núi này, từng người tái mét cả

mặt, có người rút lui lại, có người nét mặt kinh sợ, nhưng cũng có người nhíu

mày, không vì thế mà thay đổi.

Tu sĩ ở ngọn núi khác đều tập trung nhìn xem, trong đó có không ít kẻ đều

lộ ra vẻ bất thiện trong mắt.

Cùng lúc đó, giọng nói của Hứa Thanh từ trời mà tới.

“Mời.”

“Sau ba nhịp thở, diệt hết người sống trên núi này.”

Một thương ngang ngược, lời nói lạnh lùng đối với kẻ yếu, có thể sẽ bị kinh

sợ, nhưng thân là người tham dự cuộc đi săn lớn, những tu sĩ Viêm Nguyệt

Huyền Thiên tộc này lại bị kích thích ra sát ý.

Nhất là khi bọn họ nhìn thấy, kẻ giữa không trung chính là một Nhân tộc.

Thế là trong chớp mắt, có một nửa trong số trăm tu sĩ trên ngọn núi thứ chín

này đều bay lên không từ trên đỉnh, càng có lời nói vọng lại.

“Đã thật lâu không nhìn thấy Nhân tộc lớn lối như thế.”

“Không biết lượng sức mình.”

“Ta lại muốn xem xem, không rời đi thì ngươi làm thế nào để diệt hết người

sống trên núi này.”

Âm thanh nói chuyện vừa vang lên, tiếng rít đột nhiên đến. Ngay khi những

tu sĩ trên núi này xông ra, lao thẳng đến Hứa Thanh. Hứa Thanh ở giữa không

trung, đôi mắt nồng đậm sát ý, hắn nâng tay phải lên, nhấn một cái hướng về

đám tu sĩ vọt tới ở bên dưới.

Bầu trời như có tiếng sấm lớn nổ tung, tiếng vang kinh thiên động địa. Ba

ngọn núi mênh mông treo ngược, trực tiếp nhanh chóng buông xuống từ trong

bầu trời trên đầu đám tu sĩ.

Một núi đỏ đậm như máu, một núi lạnh buốt như băng, một núi hừng hực

như lửa.

Bất cứ một ngọn núi nào đều vượt qua cấm sơn trên mặt đất. Giờ phút này

sau khi xuất hiện, hình dáng treo ngược của nó giống như mũi kiếm, cho người

ta một loại cảm giác sắc bén lại không gì sánh kịp.

Còn có uy áp nồng đậm bùng nổ từ trên ba ngọn núi này, đây chính là Khô

Viêm Yêu Pháp Bản Tôn đạo mà Hứa Thanh học được.

Sau khi xuất hiện, ba ngọn núi treo ngược này trấn áp những tu sĩ lấy ngọn

núi thứ chín làm trung tâm mà bay ra kia.

Loại trời và đất ép lên này hình thành hiệu quả tương tự với phong ấn, khiến

cho trong đám tu sĩ bị kẹp ở giữa, có một vài kẻ tu vi yếu kém phun ra máu

tươi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi