QUANG ÂM CHI NGOẠI

Nhưng không có ai lựa chọn xuất thủ ngay lập tức. Độc của Hứa Thanh,

trước khi chưa bị tìm được biện pháp khắc chế và áp chế, đã đủ để làm cho đám

người nơi đây bị dọa sợ.

Cùng lúc đó, bóng dáng Đội trưởng và Khâu Tước Tử cũng tới ngọn núi thứ

chín, xuất hiện bên cạnh Hứa Thanh.

Đội trưởng nhìn xung quanh, hắn biết trước kia Hứa Thanh giết chóc rất

nặng, cũng đã từng nhìn thấy rồi.

Chỉ là trong khoảng thời gian này cho đến nay, dường như trường hợp như

vậy đã ít đi.

Cho nên giờ phút này khi nhìn thấy một lần nữa, hắn khá hưng phấn.

Khâu Tước Tử bên cạnh thì bị rung động triệt triệt để để, ngơ ngác ở đó hổi

lâu. Ngửi mùi máu tươi, nội tâm của hắn sôi trào, khi nhìn về bóng lưng Hứa

Thanh, trong lòng dâng lên sự kính sợ càng sâu sắc.

Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc vốn là một tộc đàn ngưỡng mộ kẻ mạnh.

Trong cung điện vàng kim giữa không trung, vị quý tộc Viêm Nguyệt kia

cũng nghiêng người về phía trước thăm dò, ánh mắt rơi trên thân Hứa Thanh

phía dưới.

“Vốn dĩ cho rằng tên tiểu tử Nhân tộc này chỉ là sát tinh, không ngờ tới... Là

tên sát tinh!”

“Cuộc đi săn lớn lần này càng thú vị rồi, những tiểu tử Viêm Nguyệt kia

cũng nên bị kích thích một chút.”

Quý tộc Viêm Nguyệt này mỉm cười, trong đầu hiện lên độc trước đó.

“Không biết, nhưng nhìn từ khí tức, nó đến từ Thần vực, kẻ này có thể nắm

giữ, đủ hung ác.”

Mà khi tu sĩ trên ngọn núi khác chú ý đến hai mươi bảy tòa cấm sơn trên

đỉnh đầu Hứa Thanh, Hứa Thanh cũng đang hướng mắt nhìn xung quanh, đếm

cấm sơn của bọn họ.

Trong mười ngọn núi sau có số lượng ít, còn ở mấy ngọn núi định trước

khác thì có số lượng không đồng đều.

Hứa Thanh nheo cặp mắt lại.

Đội trưởng hiểu rất rõ Hứa Thanh, giờ phút này chú ý tới nét mặt Hứa

Thanh, hắn mỉm cười.

Toàn bộ mà hắn nói với Khâu Tước Tử lúc trước không phải hai mươi bảy

tòa cấm sơn của cấm khu này, mà là toàn bộ cấm sơn của tất cả tu sĩ nơi này!

“Có tất cả hai trăm mười ba tòa cấm sơn.”

Hứa Thanh thì thào dưới đáy lòng. Hắn cũng nhìn ra phần lớn tu sĩ nơi đây

là cấp độ Linh Tàng. Quy Hư tuy có nhưng cũng không nhiều, mà kẻ cao nhất

là Quy Hư tầng hai.

Thế là hắn liếm môi một cái, nhẹ giọng mở miệng.

“Còn có bao nhiêu canh giờ, thì ngọn núi nơi đây có thể bị nâng lên?”

Khâu Tước Tử nghe vậy, lập tức thấp giọng mở miệng.

“Còn có mười ba canh giờ!”

Hứa Thanh nhẹ gật đầu, nhắm mắt chờ đợi.

Hắn không phải người không nói đạo lý, mà thói quen tốt nói đạo lý này

cũng do Thất gia dạy hắn.

Còn sau khi nói đạo lý rồi thì trong lòng an ổn.

Cho nên Hứa Thanh tính đợi thời gian đến, hỏi mọi người một chút, có

muốn rời khỏi hay không.

Cứ như vậy, thời gian chậm rãi trôi qua, một ngày đã trôi qua.

Trong ngày này, ánh mắt đến từ ngọn núi khác thỉnh thoảng hội tụ đến ngọn

núi thứ chín, trong đó, nhất là những tu sĩ được đặt trước ngọn núi chiếm đa số.

Lại thêm có một số kẻ như đang truyền âm cho nhau.

Một cảnh này khiến Khâu Tước Tử hơi căng thẳng, thế là hắn bản năng nhìn

về phía Nhị Ngưu bên cạnh.

Sau khi phát hiện đối phương vẫn có vẻ mặt nhẹ nhõm như cũ, đáy lòng hắn

không chắc lắm.

Hết thảy chuyện này hoàn toàn không giống với những gì hắn suy nghĩ lúc

trước.

Dù biết hai Nhân tộc trước mắt này rất mạnh, nhưng rõ ràng người nhớ

thương những cấm sơn trôi nổi của đối phương nơi đây, khả năng cao là đang

truyền âm gọi người tới.

Cứ tiếp tục như thế, bọn họ khả năng không chỉ phải đối mặt những tu sĩ nơi

đây.

Rất có thể, sẽ tới một đại thiên kiêu chân chính.

Cho nên hắn không nhịn được, nhắc nhở một câu.

Đội trưởng cười cười, không nói chuyện.

Hứa Thanh vẫn nhắm mắt như cũ, chỉ là thần niệm lướt qua mặt trời viễn cổ

của mình, rồi tiếp tục đả tọa.

Cho đến khi đã cách thời gian cuối cùng còn thừa lại một canh giờ, có người

lựa chọn xuất thủ!

Người xuất thủ không phải bất cứ một tu sĩ nào trên ngọn núi nơi đây, mà là

một bóng dáng xé gió bay đến từ đằng xa.

Vảy màu trắng đầy người và con mắt thứ ba giữa mi tâm đã lộ rõ tộc đàn

của hắn.

Tộc Bạch Trạch.

Sự xuất hiện của hắn lập tức hấp dẫn sự chú ý của tu sĩ trên những núi khác.

“Thiên Linh Tử của tộc Bạch Trạch!”

“Thế mà là hắn!”

“Thân là một trong những thiên kiêu vốn đã nổi danh của tộc Bạch Trạch,

nghe nói Thiên Linh Tử có tốc độ tu luyện kinh người, không đến một giáp đã

thành Quy Hư, có người nói tương lai hắn nhất định sẽ Uẩn Thần, thậm chí hắn

còn từng may mắn bái kiến Thiên Vân Ti Quyền!”

Trong lúc đám tu sĩ nơi đây đều nổi sóng trong lòng, bóng dáng tộc Bạch

Trạch đang đến tràn ra khí tức giữa không trung, hình thành vô tận hung ý, làm

thiên địa biến sắc, toàn bộ thế giới càng trở nên u ám.

Càng trong sự u ám này, vệt dài quy tắc lưu động trong mắt hắn, một hư ảnh

khuôn mặt to lớn huyễn hóa ra sau lưng hắn, hư và thực giao thoa, trong đó thực

chiếm đa số.

Ấy chính là Quy Hư tầng hai, mà còn là đại viên mãn.

Mà đỉnh đầu hắn thình lình có hơn một trăm tòa cấm sơn, tràn ra uy áp kinh

khủng.

Sau khi xuất hiện, thiên kiêu Thiên Linh Tử của tộc Bạch Trạch này quét

ánh mắt qua, rơi vào trên ngọn núi thứ chín, nét mặt lạnh lùng.

Cùng lúc đó, mấy chục bóng dáng tộc Bạch Trạch cũng bay ra từ ngọn núi

khác, đến bên cạnh Thiên Linh Tử này.

Sau khi mỗi người bái kiến xong, bọn họ thấp giọng nói một chút, rồi chỉ về

phía Hứa Thanh.

“Độc chú của Thần linh, chỉ cần dùng vật liên quan với Thần linh là có thể

hóa giải.”

Thiên Linh Tử thản nhiên mở miệng, rồi sau đó nâng tay lên, một lư hương

bằng đồng xuất hiện trên đỉnh đầu hắn.

Lư hương này tràn ngập màu sắc cổ xưa, tràn ra dao động kinh người, khiến

cho bát phương mơ hồ, dị chất cũng đều bị áp chế, cảm giác Thần linh cực kỳ rõ

ràng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi