QUANG ÂM CHI NGOẠI

“Nếu như hắn gia nhập vào đội ngũ kéo xe, không chừng bản điện có thể

tiến về Thần Sơn sớm tầm vài ngày.”

Đại hoàng tử biến sắc, Nhân tộc khác cũng thở dồn dập.

Tin tức bế tắc làm bọn họ không biết Nhân tộc trong miệng đối phương là

ai, cũng khó có thể suy đoán, nhưng ác ý tràn đầy đến vị Tiểu vương gia sau

lưng này, bọn họ lại cảm giác vô cùng rõ ràng.

Giữa lúc nói, thẻ ngọc trong tay thiếu niên lấp lánh một chút, hắn rải rác

hành tung của mình ra ngoài.

Tiếp theo hắn duỗi lưng một cái, phất tay, tiếp tục quật.

Hình ảnh này bị rất nhiều tu sĩ Viêm Nguyệt nhìn thấy trên đường đi, mà tin

tức cũng vì thiếu niên này đích thân để lộ, bị càng nhiều người biết được, tiến

tới truyền ra.

Mấy ngày sau, trong vực thứ sáu, bóng dáng tay cầm trường thương màu

đen của Hứa Thanh đi ra từ trong một dãy núi. Rất rõ ràng, oan hồn trên trường

thương màu đen đã càng nhiều hơn.

Khí tức máu tanh cũng nồng đậm trên thân Hứa Thanh.

Đội trưởng bên cạnh nở rộ một nụ cười, thỉnh thoảng nhìn túi trữ vật của

mình, hiển nhiên hắn rất hài lòng đối với thu hoạch lần này.

Còn Khâu Tước Tử đi theo sau bọn họ, giờ phút này cả người sớm đã tê dại.

Một đường cùng nhau đi tới đây, hắn xem như có nhận biết càng sâu đối với

hai vị Nhân tộc trước mắt này. Vị được xưng là Đội trưởng kia chính là hạng

người tâm tính không bình thường, thuật pháp quỷ dị, thích đập dị tộc thành hoa

quả, rồi mới ăn sạch từng miếng từng miếng một.

Hắn hết cách, cũng ăn mấy dị tộc, hương vị… Cũng không tệ lắm.

Còn bản tộc, hắn cự tuyệt.

Mà sinh hoạt trong thế giới Thần linh tồn tại này, cho dù hắn là Viêm

Nguyệt Huyền Thiên tộc, nhưng cũng đã gặp chuyện tương tự như vậy, cũng

không tính là gì. Người chân chính khiến hắn cảm thấy chấn động, vẫn là Tiểu

A Thanh trong miệng Đội trưởng kia.

Hắn từng gặp kẻ giết chóc, bản thân hắn cũng thế, nhưng vẫn bị sự giết chóc

của Hứa Thanh làm chấn động.

Trừ phi gặp được tộc Bạch Trạch, nếu không đối phương rất ít chủ động

xuất thủ, cũng không phải cứ nhìn thấy người có cấm sơn là chạy đi cướp đoạt

liền.

Không cần phải vậy.

Bởi vì bản thân mấy trăm ngọn núi trôi nổi ở đó đã có thể chấn nhiếp rất

nhiều tu sĩ rồi, nhưng cuối cùng vẫn có một ít hạng người hung tàn, dùng các

loại phương pháp ý đồ cướp giết hắn.

Mà kết cục của những tu sĩ chủ động trêu chọc này đều là thành thi hài, linh

hồn bị vô số tơ hồng cắn nuốt, cấm sơn thành vật vô chủ.

Ví dụ như vừa rồi, trong dãy núi kia chính là như vậy.

Dọc theo con đường này, loại chuyện tương tự càng ngày càng nhiều, cấm

sơn trên đỉnh đầu Hứa Thanh cũng gia tăng nhanh chóng.

Đây rõ ràng là có một vòng xoáy đang lấy Hứa Thanh làm trung tâm, ầm ầm

chuyển động.

Còn nguyên nhân hình thành vòng xoáy, Khâu Tước Tử cũng tìm hiểu được.

Hắn đã từng báo cho hai người Hứa Thanh biết vì tộc Bạch Trạch không cam

tâm, cùng khí thế của Nhân tộc trong Viêm Nguyệt Huyền Thiên là như vậy, sẽ

dẫn tới sự chú ý của rất nhiều người.

Nhưng Đội trưởng không thèm để ý chút nào, nét mặt Hứa Thanh cũng vẫn

như thường.

Ngay từ đầu, Khâu Tước Tử còn không hiểu, sau này hắn tự suy tư, rồi kết

hợp với hiện trạng bây giờ của Nhân tộc, hắn đã có đáp án.

“Vị này, là muốn tranh đoạt tư cách Huyền Thiên tướng, dùng loại phương

thức này, hóa giải nguy hiểm bây giờ của Nhân tộc!”

“Khó trách hắn giết chóc rất nhiều tộc Bạch Trạch, nghĩ đến nếu có tộc Ách

Ti xuất hiện, hắn cũng nhất định sẽ chém giết ngay lập tức.”

Mang suy nghĩ như vậy, Khâu Tước Tử nghĩ ngợi, vì tránh ngày sau gây nên

hiểu lầm, hắn vẫn báo cho Hứa Thanh tin tức mình vừa mới lấy được.

“Hai vị đạo hữu, ta… Vừa mới tiếp nhận một tin tức, liên quan để Đại

hoàng tử Nhân tộc các ngươi.”

Khâu Tước Tử nhìn về phía Hứa Thanh.

Hứa Thanh thu hồi trường thương màu đen, nhìn mình đỉnh đầu mấy trăm

cấm sơn, đi thẳng về phía trước.

“Nói đi.”

“Đại hoàng tử Nhân tộc cùng một đám tùy tùng bị thế tử Minh Nam Vương

bắt sống, bọn họ dường như có giao dịch gì đó, thế là đám người Đại hoàng tử

kéo động long liễn vì hắn … Việc này đã truyền khắp Viêm Nguyệt.”

Khâu Tước Tử thấp giọng mở miệng.

Nét mặt Hứa Thanh như thường, Đội trưởng cũng không quá bất ngờ. Trước

đó Khâu Tước Tử cũng đã nói việc này, mà loại chuyện giao dịch này, không

liên quan đến bọn họ, bọn họ cũng không thể đi quản.

“Trong số những tu sĩ đạo hữu giết chết, có kẻ dưới trướng thế tử Minh Nam

Vương, cho nên hắn thông báo ra ngoài, ngươi giết bao nhiêu tu sĩ Viêm

Nguyệt, hắn sẽ quất bây nhiêu nghìn lần roi trên người Nhân tộc và Đại hoàng

tử đang kéo xe vì hắn, đồng thời, còn lộ ra hành tung của mình.”

Khâu Tước Tử chần chờ, vẫn nói ra chi tiết tin tức.

Hứa Thanh dừng bước chân, Đội trưởng nhướn lông mày.

Như vậy, lại liên quan đến bọn họ rồi.

“Cố ý lộ ra hành tung của bản thân?”

Hứa Thanh quay đầu, nhìn về phía Khâu Tước Tử.

Đối mặt ánh mắt của Hứa Thanh, Khâu Tước Tử áp lực rất lớn. Sau khi thở

sâu, hắn nhẹ gật đầu.

“Là cố ý, bây giờ hắn đang ở nội vực thứ tư, rõ ràng muốn dẫn đạo hữu ngài

đi qua đó. Địa vị của Minh Nam Thế tử này trong Viêm Nguyệt Huyền Thiên

tộc rất cao, cha hắn, Minh Nam vương là vương trước Thiên Vân Ti Quyền

trướng dưới Nhật Viêm Thần, rất được Ti Quyền coi trọng, tu vi cùng quyền thế

đều ngập trời…”

“Hắn có bao nhiêu cấm sơn?”

Hứa Thanh hỏi.

“Nghe nói, hơn bốn trăm tòa.”

Khâu Tước Tử nhìn về phía Hứa Thanh.

“Dẫn đường đi.”

Tia sắc lạnh lóe lên trong mắt Hứa Thanh, hắn bình tĩnh mở miệng.

Đội trường ở bên cạnh, nhếch miệng cười một tiếng.

Nội tâm Khâu Tước Tử rung động. Hắn muốn khuyên nói một chút, nhưng

nhìn thấy vẻ lạnh lẽo trong mắt Hứa Thanh, hắn lựa chọn gật đầu.

Ba vệt cầu vồng, nháy mắt bay lên, xé gió bay về nội vực thứ tư.

Thời gian trôi qua.

Sau nửa tháng, ba người Hứa Thanh vượt qua nội vực thứ tư, truy tìm tung

tích của Minh Nam Thế tử, một đường đi tới nội vực thứ ba.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi