QUANG ÂM CHI NGOẠI

Khâu Tước Tử sững sờ, nói thầm nguyên dương... Nét mặt hắn hơi chần

chờ, đáy lòng hiện ra vô số suy đoán. Hắn không khỏi nhìn về phía Hứa Thanh,

nhưng lại không dám đến hỏi.

Cứ như vậy, trong lúc nội tâm của hắn hiện ra một suy đoán tiếp một suy

đoán, ba người xé gió bay trên bầy trời, thời gian trôi qua.

Một canh giờ sau, bóng dáng Hứa Thanh bỗng nhiên dừng lại giữa không

trung, chớp mắt tiếp theo đã biến mất, lúc xuất hiện đã ở trên một con đường

nhỏ trong dung nham phía dưới.

Con đường bởi vì gió lạnh thổi qua mà hình thành này, bây giờ đang hòa

tan, hiển nhiên không bao lâu, nó sẽ tiêu tán.

Nơi đó, có một bộ xác khô miễn cưỡng còn coi như hoàn chỉnh.

Nhân tộc.

Hứa Thanh nhìn thi hài, Đội trưởng cũng dò xét thêm vài lần.

“Ta gặp hắn rồi, là một tên hộ vệ bên người Đại hoàng tử.”

“Nhìn dáng vẻ của hắn, khi còn sống đã chịu đựng tra tấn to lớn, vết tích

quất rất nghiêm trọng, ít nhất đã chống đỡ mấy ngàn roi... Huyết nhục và tu vi

thậm chí linh hồn đều bị ăn mòn cắn nuốt dần dần, nguyên nhân tử vong cuối

cùng là dầu hết đèn tắt.”

Khâu Tước Tử im lặng, không dám nói lời nào.

Hứa Thanh ngóng nhìn mấy nhịp thở, nâng tay thu hồi thi hài này, quay đầu

nhìn Khâu Tước Tử một chút.

“Chắc là cách không xa rồi, ngươi tạm thời không cần đi theo, làm phiền đi

xung quanh nhìn xem giúp ta, cố gắng thu hồi thi hài Nhân tộc.”

Khâu Tước Tử lập tức gật đầu.

Hứa Thanh không nói tiếp nữa, thân thể lập tức bay lên không, nhấc lên

tiếng nổ ngập trời, bùng nổ tốc độ đến cực hạn, bỗng nhiên đi về phía màn trời

nơi xa.

Tốc độ nhanh chóng, vượt qua trước đó quá nhiều, hiển nhiên có tung tích

xác thực, Hứa Thanh cũng buông ra toàn bộ tại phương diện tốc độ.

Toàn thân Đội trưởng lấp lánh ánh xanh, đi theo bên cạnh Hứa Thanh, hắn

nhìn ra sát ý càng lúc càng nồng nặc trên người Hứa Thanh, trong mắt lộ ra vẻ

chờ mong.

“Tiểu A Thanh vốn đã sát tính rất nặng, trải qua những năm này, hắn có điều

áp chế, cứ tiếp tục trường kỳ như thế, cuối cùng sẽ không tốt.”

“Giết đi, không nên đi cân nhắc quá nhiều, đừng có gông xiềng, điều tu sĩ

chúng ta cần chính là tinh thần xông ra hết thảy ràng buộc kia!”

Đội trưởng thì thào đáy lòng, theo Hứa Thanh đi ngang qua màn trời.

Nửa canh giờ sau, thời khắc bóng dáng cốt long và mấy trăm Nhân tộc lôi

kéo nó nơi chân trời xa xa rơi vào trong mắt Hứa Thanh, Hứa Thanh nhẹ giọng

mở miệng.

“Đại sư huynh, một trận chiến này, ta muốn xuất thủ một mình, xem một

chút thiên kiêu Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc này rốt cuộc cường hãn đến thế

nào.”

“Nếu ta không phải là đối thủ, lại mời đại sư huynh xuất thủ, cướp đoạt núi

của tu sĩ này.”

Đội trưởng cười cười, gật đầu đồng ý.

Trong chớp mắt tiếp theo, bóng dáng Hứa Thanh giống như một ngôi sao

băng thiêu đốt, cuốn lên mây mù trên màn trời, truyền ra tiếng nổ đinh tai nhức

óc, bay đến hướng cốt long bây giờ đang dừng lại ở nơi chân trời.

Những nơi đi qua, hư vô nổ tung, thiên địa như đều lay động.

Càng có mấy trăm vạn sợi hồn, bùng nổ ra từ trên người Hứa Thanh, một

đường Hứa Thanh tới gần, một đường dâng lên khí thế. Những sợi hồn này hội

tụ với nhau, thình lình hình thành hình thái thần linh thứ nhất của Hứa Thanh.

Khí tức của hắn tăng vọt, có thể sánh bằng Quy Hư tầng một.

Gió nổi mây phun.

Còn chưa kết thúc, một khắc sau, trên cơ sở hình thái thần linh thứ nhất, sợi

hồn động đậy, hình thái thần linh thứ hai bỗng nhiên xuất hiện.

Khí tức lại bùng nổ một lần nữa, lần này có thể sánh bằng Quy Hư tầng hai.

Khí thế như cầu vồng.

Tiếp đó, sau khi tất cả sợi hồn đều hội tụ, hình thái thần linh thứ ba xuất

hiện!

Sức chiến đấu có thể sánh bằng Quy Hư tầng ba, trấn áp bát phương.

Từ xa nhìn lại, bóng dáng ấy dữ tợn cao lớn, áo choàng huyết sắc, còn có

kia xương cốt thủy tinh và tơ máu đếm không hết thân thể bên ngoài, làm cho

Hứa Thanh giờ khắc này tựa như Ma Thần giáng lâm.

Sau lưng hắn càng dâng lên Tử Nguyệt hư ảo, mà phía trên Tử Nguyệt, Nhật

Quỹ cũng được hình thành. Khoảnh khắc Nhật Quỹ chậm rãi chuyển động, Hứa

Thanh trực tiếp lấy ra một khối huyết nhục Xích Mẫu, không chút do dự nuốt

vào.

Huyết nhục nổ tung trong thân thể hắn, hình thái thần linh nổ vang, tạo hình

lại khá tương tự Xích Mẫu, cẩn thận nhìn lại, thậm chí còn bao gồm cả một chút

cảm giác của Lý Tự Hóa.

Khí tức của hắn cũng tăng lên lần nữa, đạt tới... Quy Hư tầng bốn!

Bàn thiên tế địa.

Đây… mới là sức chiến đấu mạnh nhất của Hứa Thanh!

Trước cốt long, mấy trăm Nhân tộc kia, từng người thay đổi nét mặt. Có

người trong lúc mơ hồ thấy rõ dáng vẻ của Hứa Thanh khi Hứa Thanh triển khai

hình thái thần linh, nội tâm nhấc lên sóng to gió lớn.

Nhất là Đại hoàng tử, sau khi nhìn đến người đến đúng là Hứa Thanh, tâm

thần hắn cũng chấn động.

Hắn chưa từng quen biết Hứa Thanh, chỉ từng nhìn thấy mấy lần từ xa,

nhưng hắn đương nhiên biết thân phận của Hứa Thanh, cũng biết được sứ mệnh

lần này của Hứa Thanh.

Cho nên đối với việc Hứa Thanh xuất hiện tại Viêm Nguyệt Huyền Thiên

tộc, hắn vô cùng chấn động, tiến tới lo nghĩ, vừa muốn mở miệng nhắc nhở,

nhưng vào lúc này, vô số roi xuất hiện xung quanh bọn họ, nháy mắt quấn

quanh trên người bọn họ.

Bao gồm cả phần miệng, cũng bao gồm cả thần trí của bọn họ. Sau khi

phong ấn hết thảy phương thức truyền tin, tiếng cười truyền ra từ bên trong

xương sọ, chớp mắt tiếp theo, bóng dáng Minh Nam Thế tử biến mất, lúc xuất

hiện đã ở bên ngoài.

Ngóng nhìn Hứa Thanh cấp tốc tới gần, trong mắt của hắn lộ ra vẻ hứng thú.

“Vậy mà, thật sự đến rồi?”

“Thế mà, còn có loại thuật biến hóa này, thú vị thú vị.”

“Thiên kiêu Nhân tộc, ta vốn không thèm để ý, nhưng có thể giết chóc nhiều

trong tộc ta, còn có loại thuật pháp thần thông này, như vậy cho dù ngươi kéo xe

cho ta, hay là ngươi cự tuyệt rồi hái đầu xuống treo ở trước xe, đều có thể miễn

cưỡng xem như vật phẩm trang sức.”

Giữa lúc nói, Minh Nam Thế tử này đi lên một bước, hướng về Hứa Thanh

cuốn lên thế ngập trời tới gần trước mắt!

Thanh thế to lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi