QUANG ÂM CHI NGOẠI

“Nhị Ngưu đạo hữu, vật này... Vật này không thể khắc hoạ được.”

Mà Đội trưởng, nét mặt cực kỳ bình tĩnh, ra vẻ phong khinh vân đạm. Hắn

hơi ngẩng đầu, cái cằm hơi vểnh, mí mắt cụp xuống, quét Đại hoàng tử một

chút.

“Coi như có chút kiến thức, biết tên của vật này.”

Nói rồi, đao khắc trong tay hắn lại lần nữa vạch một chút, theo âm thanh

xoẹt xoẹt truyền ra, đáy lòng Đại hoàng tử chấn động, kế tiếp nội tâm của hắn

dâng lên cơn sóng vạn trượng.

Bởi vì hắn phát hiện... Một đao này hạ xuống, pháp lệnh Thần linh chẳng

những không bị hao tổn, thậm chí khí tức và dao động trên đó lại càng dày đặc

hơn một chút.

“Chuyện này…”

Đại hoàng tử sững sờ.

Nét mặt Đội trưởng càng thong dong hơn, hắn nhàn nhạt mở miệng.

“Đã có thể nhận ra, chứng minh ngươi từng gặp nó, loại vật thần thánh này

bây giờ được lưu giữ cực ít.”

Trong lòng Đại hoàng tử rất loạn, hắn cưỡng ép đè xuống, chắp tay về phía

Đội trưởng.

“Từng gặp tại mẫu tộc, là tộc trưởng đời thứ nhất của mẫu tộc năm đó, lập

công mà thu hoạch được.”

Đội trưởng nhướn lông mày.

“Dòng họ của mẫu tộc ngươi là?”

“Khánh Phong, dưới Ti Quyền của Nguyệt Viêm thần điện…”

Đại hoàng tử im lặng, thấp giọng mở miệng.

“Tam đại gia tộc của Nguyệt Viêm Khánh Phong? Vị tộc trưởng thứ nhất

nhà các ngươi tên là Khánh Phong Lăng Không đúng không.”

Đội trưởng hồi ức một chút, như cười như không.

Đại hoàng tử hơi ngoài ý muốn vì đối phương một câu đã nói ra được,

nhưng nghĩ đến một đường này Trần Nhị Ngưu đều đi theo Hứa Thanh ở Viêm

Nguyệt, lại có Khâu Tước Tử đi theo, nghĩ đến biết những chuyện không tính là

bí mật này cũng bình thường.

Đội trưởng cũng không nói tiếp, tiếp tục khắc hoạ.

Duy chỉ có Hứa Thanh, nét mặt hơi kỳ quái. Hắn nghĩ tới lúc Đại hoàng tử

chưa đến, Đội trưởng nói... Đã từng làm giả mấy trăm cái, vụng trộm bán đi.

Thế là Hứa Thanh nhìn Đại hoàng tử một chút, đáy lòng khó tránh khỏi

dâng lên một suy đoán liên quan đến cái thẻ trúc mà tộc trưởng đời thứ nhất của

mẫu tộc đối phương thu hoạch được năm đó.

Mà trải qua nhạc đệm Đội trưởng này, đáy lòng Đại hoàng tử hiển nhiên rất

khó bình phục trong thời gian ngắn, nhất là..…. Đội trưởng cũng không biết có

phải cố ý hay không, mà âm thanh khắc hoạ rất lớn.

Giữa âm thanh xoẹt xoẹt cạch cạch quanh quẩn, Đại hoàng tử vội vã giới

thiệu với Hứa Thanh về nội dung trong cái thẻ ngọc thứ ba, sau đó tâm thần

không tập trung lắm mà đứng dậy cáo từ.

Trước khi đi, hắn còn cho Hứa Thanh một cái lệnh bài, cho biết đây là lệnh

cửa hàng của mẫu tộc hắn tại Thánh thành, cầm vật này đến đó, có thể không

ràng buộc thu hoạch một chút tiếp tế cần thiết để tham gia vòng thứ hai.

Hiển nhiên dù bởi vì cự tuyệt trở về Viêm Nguyệt, từ đó bị mẫu tộc bỏ qua,

nhưng giữa Đại hoàng tử và mẫu tộc của hắn, hoặc nhiều hoặc ít, vẫn có ràng

buộc.

Nếu không, sau khi bị bỏ qua, mẫu tộc hắn cũng sẽ không giữ lại một tòa

cấm sơn đặt trước thuộc về hắn trong cấm khu của quyền quý Viêm Nguyệt mà

Hứa Thanh đi ngày đó.

Mắt thấy vị Đại hoàng tử này hiểu chuyện như thế, Đội trưởng khẽ gật đầu,

rất tùy ý quăng thẻ trúc đã khắc hoạ xong về phía Đại hoàng tử.

Đại hoàng tử bản năng nâng lên hai tay tiếp được, sắc mặt thay đổi. Hắn biết

rõ, pháp lệnh Thần linh này có ý nghĩa phi phàm, cho nên không biết Trần Nhị

Ngưu muốn làm gì.

“Tặng ngươi đấy, nhớ kỹ đừng để người ta biết. Dùng vật này, ngươi muốn

vượt qua vòng thứ hai là không thành vấn đề.”

Đội trưởng ngạo nghễ mở miệng.

Đầu óc Đại hoàng tử tiếp tục ong ong. Hình ảnh Đội trưởng trong lòng hắn

lại thay đổi một lần nữa, tràn ngập cảm giác thần bí.

“Vật này quá quý giá... Vẫn cho Hứa tôn đi, như vậy thì...”

Đại hoàng tử chần chờ.

“Không sai, nhưng ngươi đáng giá!”

Đội trưởng ngắt lời Đại hoàng tử, đứng dậy đi đến trước mặt hắn, dùng sức

vỗ vỗ bả vai, ngữ trọng tâm trường mà mở miệng.

“Vĩnh viễn nhớ kỹ, ngươi là Nhân tộc, cho dù vật này có giá trị ngập trời,

nhưng chỉ cần ngươi là Nhân tộc, thì ngươi đáng giá có được nó!”

“Còn Hứa Thanh, hắn không cần, cuộc đời của hắn phải chinh chiến thiên

địa, đây là lịch luyện của hắn.”

“Cho nên, về tương lai của Nhân tộc, ta càng coi trọng ngươi hơn.”

Đội trưởng động viên.

Nếu đổi lại là lúc khác, lời nói này của hắn sẽ không hình thành quá nhiều

dao động cho Đại hoàng tử, trừ phi là nói ra vài lời giàu có triết lý.

Nhưng bây giờ, lại khác.

Thân thể Đại hoàng tử chấn động. Hắn thở sâu, nặng nề gật đầu, lui lại ba

bước, khom người cúi đầu về phía Đội trưởng.

Đội trưởng chắp tay sau lưng, khẽ gật đầu, gương mặt tươi cười, đưa mắt

nhìn Đại hoàng tử rời đi. Cho đến khi bóng dáng Đại hoàng tử biến mất trong

ốc xá, mặt mũi hắn tràn đầy đắc ý, chớp chớp mắt với Hứa Thanh.

“Năm đó, Lăng Không kia nhà hắn cũng bị lừa dối như thế.”

Hứa Thanh không nói chuyện, ánh mắt rơi vào trên ba cái thẻ ngọc trước

mặt, sau đó hắn cầm lấy cái thứ hai, trong đầu hiện ra bốn vị đại thiên kiêu mà

Đại hoàng tử nói tới trước đó.

Thần niệm của hắn cũng xem xét bên trong thẻ ngọc, nội dung ghi chép

trong đó càng kỹ càng hơn, ngoài giới thiệu về bốn vị này, còn có một chút ảnh

lưu niệm.

Nhìn xem những thứ này, lòng Hứa Thanh chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Một đường đi tới đây, quá trình thuận lợi cũng không làm hắn xuất hiện cảm

giác lâng lâng gì, mặc dù hắn biết mình đã vượt xa người cùng thế hệ.

Nhất là hồi ức trải nghiệm những năm này, bên cạnh hắn, ngoài Đội trưởng,

đã không ai có thể theo kịp bước chân hắn.

Nhưng hắn vẫn không có thỏa mãn.

Dù là ban đầu ở khu ổ chuột, ước mơ của hắn chỉ là tìm được phụ mẫu, và

sống sót, nếu có thể sống tốt một chút thì càng thỏa mãn.

Nhưng Tử Thanh Thái Tử xuất hiện tạo thành kích thích nghiêng trời lệch

đất đối với hắn, cũng thay đổi nội tâm Hứa Thanh.

Hắn khát vọng mạnh lên!

“Chỉ có đi tới trong đại tộc có thực lực vượt qua Nhân tộc, mới có thể biết

thiếu sót của mình.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi