Cho nên hắn căn bản không để ý đến Đại hoàng tử Nhân tộc, dù sao chuyện
đối phương bị mẫu tộc của hắn bỏ qua, đều đã bị mọi người biết đến.
Người hắn để ý là Hứa Thanh, Nhân tộc thu hoạch được thủ tịch vòng thứ
nhất này.
Sắc mặt Đại hoàng tử khó coi, trong mắt ẩn chứa tức giận, nhưng nơi này là
Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, cho nên hắn thở sâu, chỉ có thể nhịn xuống, lấy
ra thẻ ngọc truyền âm, chuẩn bị lấy phương thức của mình, mua về tù binh
Nhân tộc.
Sự tình phát triển không có quá nhiều bất ngờ. Đại hoàng tử dù sao vẫn có
một vài bằng hữu trong Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, đại ân không cách nào
giúp đỡ, nhưng chút chuyện nhỏ này, đến mua dùm một vài tù binh Nhân tộc,
vẫn có thể làm được.
Cho nên rất nhanh, đã có mấy vị tu sĩ bản tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên
tiến đến, sau khi thương lượng, mua đi những tù binh Nhân tộc kia.
Hứa Thanh nhìn chăm chú toàn bộ hành trình, cho đến chuyện kết thúc.
Trong ánh mắt khinh miệt của vị chủ nô tràng kia, hắn yên lặng quay người, đi
đến chỗ ở.
Thế nhưng, hắn đi rất chậm.
Trời chiều nơi xa, rặng mây đỏ hôm nay.
Ánh sáng nơi chân trời chiếu xuống trên đường đi của hắn, phủ lên màn trời,
cũng nhuộm đỏ con đường, như máu.
Nhìn rặng mây đỏ ấy, nội tâm Hứa Thanh dần dần xuất hiện hai âm thanh.
Một âm thanh đang nói cho hắn, Nhân tộc và mình cũng không có tình cảm
gì quá sâu, mà kinh nghiệm người ăn người khi còn bé, cái ác của thế gian, phần
lớn cũng đến từ đồng tộc.
Hoàng Đô, không phải là nhà của hắn, nhà của hắn ở quận Phong Hải.
Người thân và bằng hữu mới là chỗ mềm mại của sinh mệnh.
Thời đại này, thiên địa này, mình và thân bằng bên cạnh sống sót cho tốt
mới là điều quan trọng nhất.
Mà một âm thanh khác, rất nhỏ, cụ thể nói chút gì, chính Hứa Thanh cũng
đều không nghe quá rõ ràng.
Hắn chỉ có thể nghe thấy tên của lão cung chủ danh tự, nghe tới tên của
Chấp Kiếm Đại Đế... giữa khe hở của hai âm thanh.
Một đường ánh nắng chiều đỏ, Hứa Thanh đi thẳng một đường.
Hồi lâu, khi ánh hào quang phía chân trời sắp tiêu tán, hắn đi tới trước chỗ
ở.
Ở cổng, có mấy chục cái thẻ ngọc.
Những thứ đó đều là khiêu chiến thư, đến từ tu sĩ bản tộc Viêm Nguyệt
Huyền Thiên và tu sĩ tộc đàn phụ thuộc.
Nửa tháng nay, bởi vì Hứa Thanh một mực không đi tiếp chiến, cho nên đã
không chỉ gặp phải người khiêu chiến trên đường, mỗi ngày đều sẽ có người tới
cổng ném ra những thẻ ngọc khiêu chiến này.
Hôm nay, coi như thiếu.
Nhìn xem những thẻ ngọc kia, Hứa Thanh dừng bước chân lại. Trong đầu
hắn hiện lên từng cảnh sau khi đi tới Thánh thành của Viêm Nguyệt này, ánh
mắt phản cảm, loại cảm giác bị bài xích giống như hơi thở kia hô hấp khiến
lòng Hứa Thanh gợn sóng.
Còn có bóng dáng cô đơn của Khâu Tước Tử, sự khiêu khích của vị chủ nô
tràng kia.
Cùng, vẻ mặt chết lặng của những tù binh Nhân tộc kia và ánh mắt nhục nhã
của Nhân tộc bị cậy miệng ra.
Hứa Thanh nhắm mắt lại.
Từ nhỏ đến lớn, hắn giết chóc đều là bởi vì cảm nhận được sát ý, cho nên
hắn muốn xuất thủ bóp chết hết thảy sự vật uy hiếp đến sinh mệnh của mình.
Mà sở dĩ hắn một mực không để ý Thánh thành này, nguyên nhân chủ yếu là
Hứa Thanh không muốn phức tạp.
Khi chưa thu hoạch được thủ tịch của vòng thứ nhất, mục đích của hắn rất
rõ ràng, thế là hắn có thể đánh tới một đường. Mà sau khi tới đây, suy nghĩ của
hắn chính là an ổn vượt qua một tháng này, đợi đến vòng thứ hai mở ra.
Trong lúc này, hắn không muốn xảy ra chuyện gì bất ngờ.
Những khiêu chiến này, hắn tin tưởng trong đó có một vài kẻ là tự phát,
nhưng hắn vô cùng rõ ràng, trong đó còn có một số kẻ, nhất định là có mục đích
đổ thêm dầu vào lửa ở sau lưng.
Chính là vì làm cho mình ra khỏi thành.
Dù sao, bên trong tòa Thánh thành này, bất cứ người nào đều không thể
động thủ.
Mà tiếp nhận khiêu chiến, thì phải ra khỏi thành...
“Không có gì cả, nhịn một chút là được.”
Hứa Thanh thì thào dưới đáy lòng, thu hồi ánh mắt từ trên những thẻ ngọc
khiêu chiến kia, đi đến cửa chỗ ở, nhưng bước chân hắn càng ngày càng chậm,
càng ngày càng nặng.
Trong chỗ ở, Đội trưởng phát hiện ra, kinh ngạc ngẩng đầu lên, vừa muốn
đứng dậy đi ra xem một chút.
Nhưng vào lúc này, có tiếng bước chân truyền đến từ phía sau Hứa Thanh.
Năm sáu thanh niên bản tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên từng phát động khiêu
chiến với Hứa Thanh vì kiếm thanh danh trên đường mấy ngày trước, sau đó bị
Hứa Thanh bỏ qua, bóng dáng của bọn họ xuất hiện.
Tu vi những người này đều là Linh Tàng. Nhiều lần khiêu chiến làm bọn họ
có một chút danh tiếng trong thế hệ thanh niên của tộc đàn Viêm Nguyệt Huyền
Thiên, thế là hôm nay bọn họ kết bạn đến, chuẩn bị tiếp tục ném ra thẻ ngọc
khiêu chiến.
Sau khi nhìn thấy Hứa Thanh từ xa, một người trong đó cười lạnh một tiếng,
nâng tay ném ra một cái thẻ ngọc, rơi vào trên mặt đất trước ốc xá, vừa muốn
mở miệng.
Nhưng trong chớp mắt tiếp theo, bước chân Hứa Thanh… dừng lại, ánh mắt
nhìn thẻ ngọc bên cạnh, rồi hắn xoay người, nhìn về phía thanh niên ném ra thẻ
ngọc kia.
Thân thể thanh niên này run lên. Lời hắn muốn mở miệng nói ra, sau khi
nhìn vào ánh mắt Hứa Thanh bị cứng rắn nuốt xuống.
Một cảm giác lạnh buốt như lan tràn đến theo ánh mắt Hứa Thanh, chớp mắt
đã bao phủ toàn thân hắn, càng trong thời khắc này, cảm giác nguy cơ sinh tử,
mãnh liệt đến cực hạn cũng bùng nổ trong cơ thể hắn.
Loại cảm giác huyết nhục toàn thân như biến thành từng cá thể, toàn bộ đều
đang run rẩy truyền đến tín hiệu nguy hiểm kia khiến cho thanh niên này bản
năng lui lại mấy bước, thở dồn dập.
Những đồng bạn bên cạnh hắn cũng lần lượt ném ra thẻ ngọc khiêu chiến,
nhưng sau khi thấy cảnh này, lại bị ánh mắt Hứa Thanh đảo qua, ai ai cũng run
rẩy toàn thân. Một cảm giác bất an bỗng nhiên bốc lên trong lòng bọn họ.
Thiên địa như thành rét đậm vào thời khắc này