QUANG ÂM CHI NGOẠI


Loại việc trợ giúp phải có thù lao này, Hứa Thanh đã từng làm rất nhiều lần ở doanh địa thập hoang giả rồi, tuy rằng giá cả lần này có khoa trương hơn, nhưng hắn không cho là mình làm không đúng, vốn trợ giúp cũng không phải là trách nhiệm của hắn, tự nhiên cần phải có thù lao, thái độ đối phương không tốt, hắn tăng giá cũng là hợp tình.

Khi lời của hắn vừa được nói ra, Đinh sư tỷ như có điều suy nghĩ, về phần Triệu Trung Hằng thì sắc mặt càng âm trầm, muốn nói điều gì đó, nhưng lại không mở miệng được.

Nếu thay đổi thành lúc trước thì gã nhất định sẽ mỉa mai, nhưng hôm nay thì gã có chút do dự.

Hứa Thanh đảo qua những người này, nhìn ra bọn họ hình như không có ý muốn trả tiền, lại không nhiều lời, điều khiển Pháp Chu liền muốn ly khai, mà giờ khắc này Đinh sư tỷ bên đó nhìn qua bên mặt Hứa Thanh, bỗng nhiên mở miệng.

- Không có vấn đề!
Nàng nói xong, trực tiếp phất tay lấy ra Pháp Chu của mình, thả vào trên mặt biển, thân thể nhảy lên trên Pháp Chu, điều khiển tới gần phía Hứa Thanh.

Triệu Trung Hằng sững sờ, lập tức có chút cấp bách.


- Sư tỷ ngươi!
Đinh sư tỷ đầu cũng không quay lại, nhìn cũng chưa từng nhìn Triệu Trung Hằng, Pháp Chu của nàng tựa như một mảnh lá liễu, xinh đẹp tuyệt trần, đồng thời cũng tràn đầy vẻ linh động, giờ phút này theo nàng tới gần, dây leo bốn phía lập tức quấn quanh tới đây, mắt thấy tràn ngập nguy cơ.

Hứa Thanh phất tay, một khối hắc đan lập tức rơi vào phía trước Pháp Chu của Đinh sư tỷ, theo hắc đan hạ xuống, dây leo lập tức tránh đi, khiến cho Pháp Chu của nàng thuận lợi thông qua, thẳng đến phía sau Pháp Chu của Hứa Thanh, nàng nhanh chóng thu hồi Pháp Chu, nhảy lên con thuyền của Hứa Thanh.

Bởi vì có phòng hộ tồn tại, cho nên toàn bộ người đứng ở trên lớp phòng hộ, có chút bất ổn.

Hứa Thanh nhướng mày, nhìn Đinh sư tỷ.

- Thật cảm tạ sư đệ giúp ta, ta là Đinh Tuyết, có lẽ ta lớn hơn so với ngươi, ngươi có thể gọi ta là sư tỷ.

Pháp Chu của ta không am hiểu di chuyển ở nơi này, ta cho ngươi thêm hơn 20 linh thạch, tạm thời ở bên trong Pháp Chu của ngươi đi qua phiến hải vực này được không.

Đinh sư tỷ mơ hồ chạm tới tập tính của Hứa Thanh, ngòn ngọt cười, trực tiếp lấy ra một tờ linh phiếu 40 linh thạch của ngọn núi thứ sáu, ra hiệu với Hứa Thanh từ bên ngoài lớp phòng hộ.

Hứa Thanh quét mắt nhìn linh phiếu, lại quan sát một chút tu vi của vị Đinh sư tỷ này, đảo qua cổ của nàng, lúc này mới tản một đạo khe hở của lớp phòng hộ, để cho Đinh sư tỷ lọt vào trên boong thuyền, sau đó giơ tay lên cách không một trảo, cầm linh phiếu xem xét.

Xác định là thật, hắn không nói thêm lời, cẩn thận để linh phiếu vào trong túi áo, sau đó điều khiển Pháp Chu bắt đầu di chuyển, hắn không sợ đối phương có lòng bất chính ở trên Pháp Chu của mình, một khắc khi đối phương đi đến, đã trúng độc của hắn rồi.

Chỉ là loại độc chất này cần hắn dùng loại độc khác hỗn hợp thêm vào mới có thể bộc phát.


Giờ phút này là buổi chiều, ánh chiều tà chiếu vào thân ảnh Hứa Thanh bên trong Pháp Chu, thân ảnh cao ngất tuấn mỹ vô cùng, một bên Đinh sư tỷ dáng người uyển chuyển, cười nói tự nhiên, gió biển làm cho mái tóc bay phấp phới, giữa lông mày mang theo vẻ động lòng người, loại thần thái này, khi ở chỗ của Triệu Trung Hằng không hề xuất hiện qua.

Mà gió biển thổi qua, cũng mang thanh âm mềm mại của Đinh sư tỷ trên con thuyền truyền ra.

- Tiểu sư đệ, xưng hô với ngươi như thế nào đây?
- Tiểu sư đệ, chiếc Pháp Chu này của ngươi rất đặc biệt nha, ta cho tới bây giờ còn chưa bao giờ thấy qua.

- Tiểu sư đệ ngươi là đệ tử của núi nào vậy?
Mắt thấy một màn này, Triệu Trung Hằng lập tức cấp bách, chính mình vất vả khổ cực ước hẹn sư tỷ ra ngoài, mà người lại lên trên thuyền người khác, khiến cho đáy lòng của gã vô cùng phiền muộn, giờ phút này gã hung hăng cắn răng một cái, vung tay lấy ra một lá bùa màu đỏ.

Cái này rõ ràng là một kiện phù bảo.

Nhìn Hứa Thanh và Đinh sư tỷ sắp rời khỏi nơi này, Triệu Trung Hằng chịu đựng đau lòng, trực tiếp đánh phù bảo vào mặt biển, kiện phù bảo này lập tức thiêu đốt, tạo thành một cỗ sóng khí động trời, truyền khắp bát phương.

Dây leo bốn phía Phượng Điểu Hào lập tức bị bao phủ trong biển lửa, phần lớn đều chia năm xẻ bảy trong khoảnh khắc, còn lại thì nhanh chóng co rút lại.


Mượn nhờ cơ hội chúng co rút lại, Triệu Trung Hằng hô to một tiếng.

- Sư tỷ chờ ta một chút.

Nói xong, gã toàn lực điều khiển Phượng Điểu Hào, không tiếc tiêu hao, sử dụng tốc độ nhanh nhất, trực tiếp liền xông ra ngoài, từng người thân tín sau lưng nhanh chóng hô to cầu cứu.

- Các ngươi ở chỗ này chờ, ta đã nói với gia gia rồi, rất nhanh tông môn sẽ tới cứu các ngươi.

Triệu Trung Hằng không đủ thời gian đi để ý tới bọn họ, nhanh chóng lao về phía trước.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi