QUANG ÂM CHI NGOẠI


Đầu tháng ba, mặc dù thời tiết đã ấm áp hơn, nhưng vẫn còn lạnh như băng.

Nếu chỉ vừa mới từ cấm khu đi ra, sẽ không cảm thấy cái gì đối với cái lạnh như vậy, nhưng nếu như ở bên ngoài lâu, thân thể vẫn sẽ cảm thụ được tia lạnh thấu xương này.

Nhất là vào ban đêm, băng hàn này càng nặng hơn một chút.

Theo gió lạnh thổi qua, thân ảnh Hứa Thanh không có chút dừng lại nào, chỉ đem áo khoác trên người kéo chặt lại hơn một chút.

Hắn còn có việc chưa làm xong, nên đang ở trong bóng đêm, cẩn thận xuyên qua doanh trại.

Trên đường nhìn thấy một ít chó hoang, nhắm về phía hắn nhe răng gằm gừ, nhưng sau khi ánh mắt của chúng giao nhau với hắn, lại dường như nhận thấy mùi máu tươi trên người hắn, nhao nhao câm miệng, trốn đi.

Ánh mắt Hứa Thanh từ trên người chó hoang dời đi, tiếp tục đi về phía trước.

Cho đến khi đến một căn nhà ở khu vực trung tâm, hắn ngồi xổm trong bóng tối không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào một tòa nhà lớn ở xa xa.

Có lửa trại mới tắt ở đó.

Hứa Thanh nhớ rõ sau khi Mập Sơn cùng Mã Tứ tách ra, chính là đi đến nơi này, cho nên hắn muốn chờ xem ban đêm đối phương liệu có thức dậy ra ngoài đi vệ sinh hay không.


Hàn ý lạnh như băng xâm nhập toàn thân, nhưng thân ảnh Hứa Thanh lại tựa như hóa đá, định ở nơi đó, không hề nhúc nhích, kiên nhẫn chờ đợi.

Ở phía sau hắn, trên mái nhà một tòa kiến trúc, giờ phút này Thất gia cùng người đầy tớ cũng đi theo tới, nhìn Hứa Thanh ngồi xổm bên kia, Thất gia nở nụ cười.

"Quả nhiên đúng như ta dự liệu, tên sói con này là muốn đuổi tận giết tuyệt.

"“Lão phu hiện tại rất chờ mong, nếu tiểu tử này đi vào cấm khu bên cạnh, sẽ có biểu hiện gì ở nơi đó.

" Thất gia cũng ngồi xổm xuống, một bên cảm thấy hứng thú quan sát, một bên cùng đầy tớ ở bên cạnh nói chuyện.

Người đầy tớ mỉm cười, ngồi xổm bên cạnh Thất gia, đánh giá Hứa Thanh ở phía xa xa.

Mắt thấy thời gian trôi qua, trôi qua nửa canh giờ, lông mày Hứa Thanh hơi nhíu lại.

Hắn suy nghĩ một chút, xoay người vào bóng tối rời đi, cả người giống như một U Linh, vô thanh vô tức, không chút tiếng động di chuyển.

Hắn không lập tức trở về nơi ở của Lôi Đội, mà là ở phụ cận đi vòng một vòng.

Sau khi xác định không có người đi theo,  lúc này Hứa Thanh mới nhoáng một cái chui vào sân của Lôi Đội, lặng yên không một tiếng động trở lại phòng nhỏ của mình.

Sau khi tiến vào, hắn hít sâu một hơi, xoa xoa tay, giống như muốn mượn động tác đem hàn băng trong thân thể xua tan.

Tiếp theo, hắn lau vết máu trên người một chút, lúc này mới khoanh chân ngồi trên ván giường, trong mắt lộ ra suy tư.

"Những Thập Hoang giả này thỉnh thoảng sẽ tiếp nhận việc rồi đi ra ngoài, vả lại Mã Tứ háo sắc, cho nên tạm thời hẳn là sẽ không có người phát hiện hắn đã chết, Mập Sơn có lẽ cũng sẽ không vì vậy mà cảnh giác.

"“Nhưng để ổn thỏa, vẫn là phải mau chóng gi3t chết Mập Sơn mới được.

” Hứa Thanh nheo mắt lại.

Giống như lúc trước giết Tàn Ngưu, hắn lớn lên ở khu ổ chuột, không cho phép bất kỳ nguy cơ nào có thể uy hiếp đến tính mạng của mình tồn tại.

Giết Mã Tứ, là bởi vì đối phương cướp vật phẩm của mình, lại uy hiếp mình, chuẩn bị đối phó Mập Sơn, cũng là nguyên nhân này.


Sau khi trầm ngâm, Hứa Thanh từ trong túi da lấy vật phẩm của Mã Tứ ra, cẩn thận kiểm tra một phen.

Phần lớn đều là tạp vật, còn có một khối sắt to bằng bàn tay, không có gì kỳ lạ, giống như một loại vật liệu.

Ngoài ra, còn có hơn bảy mươi linh tệ, đối với Hứa Thanh mà nói đã là một khoản tiền lớn.

Hắn cẩn thận đếm một lần, lại đem Bạch Đan lấy ra, sau khi đem Bạch Đan của mình cùng Mã Tứ so sánh, phát hiện phẩm chất của những viên Bạch Đan này đều có vẻ không phải đồ mới.

Vì thế hắn cũng có bảy phần tin tưởng lời nói của chủ cửa hàng tạp hóa.

Suy tư một phen, Hứa Thanh lấy ra một viên đặt vào trong miệng nuốt xuống, sau đó nhắm mắt lại yên lặng cảm thụ.

Rất nhanh, hắn liền cảm nhận được một dòng nước ấm bốc lên trong cơ thể, cuối cùng hội tụ ở điểm dị hóa, trên cánh tay trái cũng nổi lên cảm giác thoải mái.

Một lúc lâu sau, khi cảm giác này biến mất, Hứa Thanh mở mắt ra lập tức nhìn cánh tay trái, hai điểm dị hóa nơi đó thoáng giảm một chút, cảm giác đau đớn cũng bớt đi một chút.

"Có tác dụng.

"Hứa Thanh mắt lộ ra vẻ vui mừng, lấy ra viên thứ hai nuốt vào.

Cảm giác tương tự tiếp tục hiện lên, cho đến khi tiêu tán lần nữa, cảm giác ngứa ran của hắn cũng theo đó biến mất.

Toàn thân dâng lên một cỗ thanh linh chi ý, rất thoải mái, giống như huyết nhục đều được rửa sạch một phen, khiến cho Hứa Thanh cảm thấy tốc độ cùng lực lượng của mình, hình như cũng mạnh hơn một chút.

Số Bạch Đan còn lại, hắn không tiếp tục dùng, mà cất vào trong túi da, nhắm mắt lại bắt đầu tu hành.


Một đêm bình yên trôi qua.

Sáng sớm hôm sau, Hứa Thanh mở mắt ra, đứng dậy đi ra ngoài.

Vừa mới đẩy cửa phòng ra, hắn liền nhìn thấy Lôi Đội đang khoanh chân ngồi ở trong sân, tựa như đang thổ nạp.

Hứa Thanh không tiến đến quấy rầy, mà nhẹ nhàng mở cửa sân, lại cẩn thận đóng lại, lúc này mới cất bước đi xa.

Hôm nay, gió dường như còn lạnh hơn so với đêm qua, thổi lên trên người chẳng những làm cho người ta run rẩy, mà thậm chí ngay cả những con chó hoang kia, cũng đều lui vào trong động rất ít khi ra ngoài.

Từ trong hô hấp của Hứa Thanh có thể nhìn thấy sương mù xuất hiện, điều này làm cho trong đầu hắn nổi lên một ít hồi ức không tốt khi còn sống ở khu ổ chuột.

Hắn ta rất ghét cái lạnh.

Bởi vì rét lạnh đối với một người lang thang đang ngủ say mà nói, chính là một hồi kiếp nạn, cần dùng hết toàn bộ sức để giãy dụa mới có thể sống sót.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi