QUANG ÂM CHI NGOẠI


Hồi lâu, trong màn nước mưa tung bay, thân ảnh Hứa Thanh xuất hiện ở trên bờ cát.
Hắn đi qua bãi biển chôn hài cốt khắp nơi, những bộ hài cốt đã bị chôn dưới lớp cát bị nước mưa rửa sạch cát đất lại hiện ra bên ngoài, hắn đứng bên cạnh bờ nhìn biển khơi xa xa.

Biển khơi bên trong màn mưa, sóng lên gió xuống, giống như ẩn chứa vô vàn hung hiểm.
Hứa Thanh nhớ tới con thuyền của Ly Đồ Giáo, giờ phút này đã không còn nhìn thấy nó nữa.
Hắn biết rõ không có Trúc Cơ nào dám lên toà đảo này, cũng không có Trúc Cơ nào dám lưu lại ở quanh hải vực gần đây, nhưng Hứa Thanh cảm thấy nếu quả thật có Trúc Cơ mang theo ác ý, như vậy khả năng lớn nhất chính là đang ngồi đợi ở bên ngoài. 
Chờ đợi tu sĩ Ngưng Khí đạt được thắng lợi trở về từ đảo Hải Tích, sau đó giết cướp lấy da hải tích, hoặc giả là đang chờ đợi người mà mình phái ra trở về.
Hứa Thanh không xác định được lần này tổ chức Hải Quỷ và người Ly Đồ Giáo có mang theo tu sĩ Trúc Cơ đi đến cùng hay không, nhưng nếu như có thì chắc giờ phút này đại khái đã nhận được tin tức, dẫu sao màn hỗn chiến vừa rồi quá lâu, hắn cũng không thể nào phong tỏa toàn bộ tin nhắn.
Cho nên sau khi Hứa Thanh suy tư một lát cũng không lập tức rời khỏi, mà khoanh chân ngồi xuống, lặng lẽ đả tọa ở đây, điều dưỡng tu vi và khôi phục thể lực.
Cho đến khi khôi phục hơn phân nửa, hắn mở mắt ra, nhìn biển khơi xa xa trong mưa, hàn mang trong mắt nồng đậm.

- Nếu như thật sự có Trúc Cơ...
Hứa Thanh cân nhắc trong đáy lòng, sau đó đè sát cơ xuống.
Hắn không xác định Trúc Cơ của đối phương có mấy vị, cho nên không phải vạn bất đắc dĩ hắn không muốn tiếp tục huyết chiến.
Sau khi suy tư, Hứa Thanh đi đến bờ biển lấy ra Pháp Chu, vung tay phải lên, Pháp Chu lập tức truyền ra thanh âm ken két, bề ngoài vẫn như trước, nhưng phía dưới lại tróc ra một chiếc phi chu rất nhỏ. 
Con thuyền phi chu nhỏ này được Trương Tam thiết lập ở bên trong, làm như vậy là để vạn nhất gặp phải nguy cơ, sau khi Pháp Chu tan vỡ liền có thể chạy trốn.

Nó không phải kiểu Pháp Chu mà tông môn chế tạo, kết cấu bên trong cũng không giống nhau, phương diện phòng hộ và công kích càng không thể nào so sánh được, nhưng nó cũng đã được Trương Tam luyện chế để chú trọng tăng thêm tốc độ, sau khi bày ra tốc độ cực hạn có thể trong thời gian nhất định bộc phát ra tốc độ gấp đôi tốc độ nguyên bản của Pháp Chu.
Chỉ là nếu dùng cái này trường kỳ trên biển, vậy thì hung hiểm rất lớn.
Hứa Thanh ngóng nhìn một lát, trong mắt lộ ra quyết đoán, hắn lấy xuống ngọc giản, điểu chỉnh khống chế Pháp Chu một phen, sau khi khiến cho Pháp Chu có thể tự mình vận chuyển, lại thiết lập quãng đường biển tự di chuyển cho Pháp Chu, rồi triển khai toàn bộ lớp phòng hộ, lại đưa mắt nhìn nó đi xa.
Nhìn qua Pháp Chu đang đi xa, Hứa Thanh cố nén đau lòng, quay người cất bước đi vào bên trong chiếc phi chu ở bên cạnh.

Đứng trên phi chu, một khắc chuẩn bị rời khỏi đảo Hải Tích, Hứa Thanh quay lại nhìn hòn đảo này. 
Hòn đảo bên trong màn mưa biến thành một mảnh lờ mờ, cỏ cây trong mưa gió đang truyền đến âm thanh, tựa như tiếng xì xào bàn tán, dường như đang nghị luận về trận tranh đấu nhuốm máu vừa nãy.

Đêm mưa gió đã bắt đầu thổi, núi vẫn yên tĩnh động lòng người.
Hứa Thanh nhìn qua tất cả, sau một lúc lâu mới xoay người, cúi đầu vái một cái thật sâu về phía hòn đảo.
- Quấy rầy tiền bối.
Nói xong, hắn quay người không chần chờ chút nào điều khiển phi chu chìm vào dưới biển.
Ngay một khắc phi chu chui vào mặt biển, Hứa Thanh thu liễm toàn bộ khí tức, còn có long kình đi đến bao phủ tất cả.

Sau đó, ở trong đêm mưa, Hứa Thanh ở dưới mặt biển vội vã điểu khiển phi chu đi về phía trước.
Đây là biện pháp tốt nhất Hứa Thanh có thể nghĩ đến, hai con thuyền, một minh một ám, từ hai phương hướng khác nhau rời đi, dùng cái này để tránh đi khả năng bị tu sĩ Trúc Cơ khóa chặt.
Mà giờ khắc này, theo hắn đi xa, hồn đảo tương đối trầm mặc trong nước mưa bỗng nhiên chấn động, chậm rãi trầm xuống... 
Nước biển cuộn cuộn tới, lập tức rửa sạch những vết máu mà nước mưa không cách nào rửa hết.
Cho đến một lát sau, lúc hòn đảo lần nữa trồi lên, hết thảy vết máu ở bên trên đã không còn nửa điểm dấu vết nữa, mà những cái cây cối cùng vỡ vụn núi đá sụp xuống kia cũng vô cùng quỷ dị, tất cả đã khôi phục lại như lúc ban đầu.
Chỉ có chỗ sâu dưới đáy biển của hòn đảo, giờ phút này có một đôi mắt thật to chậm rãi mở ra, lạnh lùng nhìn phi chu đang đi xa, hồi lâu sau... 
Lại khép kín.
Sau nửa canh giờ.
Bên trong phi chu với tốc độ kinh người dưới biển, Hứa Thanh đang ngồi ở bên trong điều chỉnh lại tu vi, hai mắt bỗng nhiên mở ra, lấy ra ngọc giản điều khiển Pháp Chu, ánh mắt chậm rãi nheo lại.

Ngọc giản đã vỡ vụn.
Điều này nói rõ là Pháp Chu đang tự di chuyển theo phương hướng trên biển lúc đến đã tan vỡ.
- Quả nhiên là có Trúc Cơ.

- Như vậy ta nên lặn xuống sâu hơn và ẩn nấp bất động, chờ cho tu sĩ Trúc Cơ tìm kiếm không có kết quả rồi rời đi, hay là tăng tốc chạy trốn thì tốt hơn đây.
Hứa Thanh trầm ngâm, lựa chọn cái sau.
Hắn không muốn ở lại chỗ này ngồi chờ chết, dẫu sao nguy cơ dưới biển cũng vô cùng kinh khủng, nếu ở đây lâu không ly khai, mình sẽ trở nên cực kỳ bị động.
Hắn không muốn đặt sinh mệnh của mình ở trên việc đối phương khi nào thì rời khỏi.
Vì vậy hắn điều khiển phi chu tăng thêm tốc độ, đồng thời cũng cố gắng thu liễm khí tức bản thân hơn nữa.
Cũng may có nước biển cách trở, khí tức vốn có cũng sẽ bị che lấp rất nhiều, hơn nữa Hứa Thanh không sợ hãi dị chất, khiến cho hắn có thể lặn xuống càng sâu hơn, khiến cho trình độ khí tức bị ngăn cản sẽ càng lớn.

Duy chỉ có một thứ cần suy tính, là bản thân phi chu có thể thừa nhận được áp lực hay không.
Nhưng Hứa Thanh biết rõ, giờ phút này không phải là lúc suy tư vấn đề này, dưới sự khống chế của hắn, phi chu của hắn đang cấp tốc đi về phía trước..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi