QUANG ÂM CHI NGOẠI


Đêm, yên tĩnh giống như mặt nước.

Gió, sắc bén như một lưỡi đao.
Trong đêm tối yên tĩnh, thân ảnh Hứa Thanh như lưỡi đao, như một mũi nhọn phá vỡ cảnh ban đêm phía trước, đạp không truy kích.
Một khi đã ra tay thì Hứa Thanh cũng bất chấp mọi thứ, những tu sĩ nhân ngư tộc này đã chủ động tìm đến, hắn chỉ có thể giết! Dù đối phương là người của Tam điện hạ, nhưng nếu như đã ra tay với mình, như vậy Hứa Thanh cũng đã làm xong chuẩn bị chọc giận đến Tam điện hạ.

Cùng lắm thì... 
Hôm nay giết người xong, ngay trong đêm liền đi ra biển, rời khỏi Thất Huyết Đồng.
Mặc dù có chút luyến tiếc, nhưng việc đã đến nước này, Hứa Thanh cũng không có do dự quá nhiều.

Tốc độ lao về phía trước của hắn lúc này đã cực nhanh, càng ngày càng gần nữ tử nhân ngư tộc đang bỏ chạy đằng trước.
Chỉ là tu vi của vị tỷ tỷ nhân ngư tộc này cũng không hề tầm thường, lại rất nhiều phù bảo, dưới mắt lại càng không tiếc thiêu đốt tu vi, thậm chí phát hiện ra Hứa Thanh đã đuổi theo ngay sau, dưới nguy cơ sinh tử nên nàng hoảng sợ liên tiếp lấy ra ba tờ phù bảo phi hành phù dán vào trên người.
Cái này lập tức khiến cho tốc độ của nàng đạt đến trình độ cực kỳ kinh người.
Trong chốc lát đã kéo giãn khoảng cách lớn với Hứa Thanh, đã sắp đến chỗ bến cảng.
Mặc dù kéo dài khoảng cách, nhưng chút phạm vi này còn chưa đủ để cho đáy lòng nàng buông lỏng, nội tâm của nàng đã sớm hoảng loạn đến cực hạn từ khi đám tùy tùng hỗ trợ của mình đã tử vong cùng với vị muội muội đang hấp hối.

Thật sự là mức độ tàn nhẫn của Hứa Thanh khi ra tay đã khiến cho nàng sinh ra cảm giác trực diện sinh tử trước đó chưa từng có, nhất là ánh mắt lạnh như băng của đối phương càng làm cho nội tâm của nữ tử nhân ngư tộc này run rẩy mãnh liệt.
Cho đến khi nàng chạy tới bến cảng và thấy được chiếc Pháp Chu quen thuộc phía trước, mối nguy trong nội tâm mới có chút giảm bớt, trong mắt lộ ra hy vọng.
Nàng đã không còn tâm tư để suy nghĩ là tại sao người vệ đạo của mình lại không tới nữa rồi, giờ phút này suy nghĩ của nàng chính là phải nhanh chóng bước lên Pháp Chu phía trước, tìm tình nhân của mình để mong được che chở.
- Giết tộc đệ của ta, giết tộc nhân của ta, lại hại ta chật vật như thế, Hứa Thanh... 
Ta nhất định kêu Tam điện hạ khu trừ ngươi ra khỏi Thất Huyết Đồng, đến lúc đó chính là thời điểm ta báo thù!
Nữ tử nhân ngư tộc cực kỳ phẫn nộ, trong con mắt đỏ thẫm, thậm chí còn tiếp tục thiêu đốt huyết mạch, tốc độ lại một lần nữa tăng vọt.
Ánh mắt Hứa Thanh càng ngày càng lạnh như băng, hắn cũng biết nơi mà đối phương muốn chạy tới, đó chính là nơi có Pháp Chu của Tam điện hạ, thậm chí giờ phút này ở xa xa, Hứa Thanh cũng có thể thấy được Pháp Chu cực lớn và xa hoa của vị Tam điện hạ kia.
Bên trên đèn đuốc sáng trưng, bên trên hình như còn có tiếng ca múa truyền ra.
Một màn này khiến cho sát cơ trong mắt Hứa Thanh càng trở nên đậm hơn, không tiếc hao phí phi hành phù, tăng tốc thiêu đốt, đổi lấy tốc độ nhanh hơn, nhưng đúng là vẫn còn chậm một chút.

10 hơi thở sau, nữ tử nhân ngư ở phía xa, nhờ tốc độ của thiêu đốt cả huyết mạch và tu vi, rốt cuộc đã tới gần Pháp Chu của Tam điện hạ, thân thể trực tiếp đạp đi lên, sau khi hạ xuống liền hơi lảo đảo, trong miệng phát ra tiếng cầu cứu thê thảm.

- Lý lang, cứu ta!
Theo âm thanh truyền ra, Pháp Chu lập tức lao ra từng thân ảnh tùy tùng của Tam điện hạ, thủ hộ khắp bốn phía.
Thân ảnh Tam điện hạ trong khoang thuyền cũng nhanh chóng đi ra, mang theo một chút kinh ngạc, bay nhanh tới bên người nữ tử nhân ngư tộc.
- Mỹ nhân tại sao rơi lệ, là ai dám khi dễ ngươi?
Tam điện hạ nhìn qua người nữ tử chật vật, vẻ mặt đượm buồn giống như mưa rơi trên hải đường, nhìn người tình điềm đạm đáng yêu, vẻ mặt đau lòng nhu hòa nâng nàng dậy, lại thấy được cái đầu lâu vị muội muội đang hấp hối ở một bên.
- Tại sao lại như thế?
Trên mặt Tam điện hạ lộ ra tức giận.
Cùng lúc đó, thân ảnh Hứa Thanh đang đuổi theo, cũng trực tiếp đi đến trên mặt biển ngoài Pháp Chu của Tam điện hạ, hắn vượt biển mà đứng, sắc mặt âm lãnh nhìn nữ tử nhân ngư được Tam điện hạ nâng dậy.
- Chính là người này! Lý lang, chính là Hứa Thanh đã gi3t chết tộc đệ của ta, ta cùng muội muội đi tìm hắn lý luận, tên ác đồ tàn bạo này liền phá hủy thân hình của muội muội ta, giết đông đảo tộc nhân của ta, ngay cả ta cũng không thể không thiêu đốt huyết mạch chạy thật nhanh tới nơi đây mới tránh được một kiếp nạn này.
- Lý lang, ngươi phải quyết định thay ta, bất kể là việc nhân ngư tộc và nhân tộc là đồng minh, hay là việc riêng của nhân ngư tộc chúng ta cũng sẽ không bỏ qua việc này, nhất là chỗ muội muội, nàng thật là đáng thương.
Nữ tử nhân ngư tộc bi phẫn nói, nghiến răng chỉ một ngón tay vào Hứa Thanh ở trên mặt biển.
Mà giờ khắc này, đầu lâu vị muội muội ở trong tay nàng cũng chậm rãi thức tỉnh, trong lúc hấp hối nhìn qua Tam điện hạ, khóc lóc kể lể với y.
- Thật to gan, lại dám quá phận như thế, thật sự là muốn chết!

Tam điện hạ nghe vậy, sắc mặt lạnh lẽo, chậm rãi mở miệng.
Từng người tùy tùng bốn phía cũng nổi lên vẻ nghiêm túc.
Hứa Thanh trầm mặc, giờ phút này bỗng có gió biển thổi vào, khiến cho đạo bào của hắn phấp phới tạo ra những thanh âm, bộ tóc dài của hắn cũng đồng dạng phấp phới trong gió, hắn nhìn qua Tam điện hạ, vừa nhìn về phía biển khơi ngoài hải cảng, đáy lòng đã có quyết đoán.
Mắt thấy như vậy, đáy lòng nữ tử nhân ngư tộc rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, lúc nhìn về phía Hứa Thanh, trong mắt lộ ra vẻ oán độc mãnh liệt.

Ả đã nghĩ xong tiếp theo sẽ chỉnh đốn đối phương như thế nào rồi, thậm chí ả cảm thấy những lời lúc trước của muội muội cũng có chút nhân từ nương tay rồi, nếu so ả với muội muội thì sẽ tăng nhiều gấp bội trình độ trước đó, khiến cho người này hối hận vì đã sinh ra trên thế gian này.
- Đa tạ Lý lang, kính xin Lý lang bắt...
Nữ tử nhân ngư tộc mang theo vẻ ngoan độc trong mắt, đang muốn mở miệng, nhưng không đợi ả nói xong, Tam điện hạ ở một bên bỗng truyền ra lời nói ôn nhu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi