QUANG ÂM CHI NGOẠI


- Ngươi nhìn cái gì, ta nói không đúng sao.
Đội trưởng nghiêng đầu quan sát Hứa Thanh.
- Ngươi không phải tiểu hài tử, ta mới là tiểu hài tử.
Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng, đây cũng là câu thứ tư hắn nói sau khi gặp đội trưởng.

.

.


.
Đội trưởng thở dài.
- Hứa đội phó, về sau ngươi vẫn nên bảo trì trầm mặc đi, chớ nói chuyện, đúng rồi, ngươi vẫn thiếu nợ ta 5000 linh thạch, nhớ kỹ nhanh chóng trả ta.
Nói xong, đội trưởng tăng tốc chạy về phía trước.
Hứa Thanh giả bộ như không nghe thấy, lặng lẽ đi theo ở phía sau, hai người chậm rãi càng lúc càng gần khu vực đầu cá, mà ngay khi bọn họ đến nơi này, khi từ xa xa trông thấy cái động lớn hình mắt cá, từ xa xa đột nhiên truyền đến tiếng nổ mạnh.
Trong tiếng nổ vang, từ trên tòa thành trì trên bầu trời có một đạo thân ảnh tu sĩ nhân ngư tộc đang bỏ chạy, sau lưng chợt bay ra một đạo ánh sáng màu lam, ngay lập tức đuổi theo tên tu sĩ nhân ngư tộc này, trực tiếp đuổi giết.
Theo ánh sáng màu lam tiêu tán, bên trong lộ ra một tên thanh niên đang dùng phi hành phù.
Chính là thiên kiêu Đinh Tiêu Hải ở bộ phận Hải Phòng ti.
Vẻ mặt Đinh Tiêu Hải nghiêm nghị, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng, gã đang tìm kiếm những tên nhân ngư tộc khác, sau lưng những nơi gã đi qua đều là thi thể nhân ngư tộc, rất nhanh gã đã tìm được mục tiêu mới, lập tức bay đi chém giết.
Trừ phi thuận tiện trên đường chém giết, nếu không gã sẽ không dừng lại để lấy vật phẩm, hình như làm việc này sẽ ảnh hưởng đến tốc độ giết chóc của gã vậy.
Giờ phút này gã một đường giết chóc, dần dần tới gần vị trí của Hứa Thanh và đội trưởng, gã nhìn cũng chưa từng liếc mắt nhìn bọn họ, không có chút nào dừng lại, lao thẳng mà qua, giết về phía một đội tu sĩ nhân ngư tộc ở xa xa.

Cách làm của gã hoàn toàn khác với những đệ tử khác mà Hứa Thanh nhìn thấy dọc đường tới đây! Người khác vì phát tài, mà người này rõ ràng là vì điểm tích lũy!
- Đệ tử giỏi đấy, Hứa Thanh, ngươi nhìn thấy không, đây mới là đệ tử giỏi của Thất Huyết Đồng chúng ta!
- Có đệ tử như vậy, Thất Huyết Đồng chúng ta mới có tương lai nha.
Đội trưởng hiện ra vẻ mặt kính nể, lúc chạy ngang qua nơi đối phương ra tay, y còn uốn lượn cánh tay về phía Đinh Tiêu Hải đang chém giết nhân ngư tộc, bày ra thái độ động viên.
- Đinh sư huynh uy vũ, Đinh sư huynh cố gắng lên!
- Đinh sư huynh, ta là đội 6 ở bộ chữ Huyền của Bộ Hung ti, ta toàn lực hỗ trợ ngươi tranh đoạt hạng thứ nhất lần này, lấy được thân phận đệ tử hạch tâm!

Thần sắc Đinh Tiêu Hải lạnh như băng, liếc mắt nhìn qua đội trưởng, sau đó vẫn tiếp tục chém giết như trước.
Hứa Thanh nhìn qua, hắn nhìn thấy được một cỗ cố chấp đến từ trên người Đinh Tiêu Hải, cố chấp đối với việc trở thành người đứng đầu trong trận thi đấu lần này.
Đội trưởng cảm khái một phen, sau đó cúi đầu nhỏ giọng mở miệng với Hứa Thanh ở sau lưng.
- Ngươi đừng có đi học theo gã, rõ ràng là gã đã tu luyện đến ngu ngốc luôn rồi, thân phận đệ tử hạch tâm có ích lợi gì đâu, gã cũng sắp đột phá rồi, không phải vừa đột phá liền có thể biến thành đệ tử mặc áo bào tím sao, đến lúc đó đệ tử hạch tâm trông thấy gã cũng phải khách khí cung kính, vậy thì cố gắng như vậy để làm gì chứ, có lòng trung thành đối với tông môn đến như vậy sao.
- Mỗi người đều có lựa chọn khác biệt, không nên đánh giá việc này.
Hứa Thanh nhìn đội trưởng, nói ra câu nói thứ năm.
Đội trưởng nghe vậy nở nụ cười, một ngón tay chỉ Hứa Thanh, vừa muốn mở miệng, nhưng trong nháy mắt tiếp theo y liền biến sắc, sắc mặt Hứa Thanh cũng đồng dạng biến hóa, hai người lập tức cùng lui ra phía sau.
Ngay khi bọn họ lui ra phía sau, chỉ trong một nháy mắt, chỗ mặt đất lúc trước bọn họ đứng bỗng nhiên nổ vang, bốn cánh tay đen nhánh thình lình duỗi ra từ bên dưới, mặc dù chỉ bắt lấy không khí, nhưng nơi đó cũng có chấn động cường hãn bạo phát ra ngoài.
Theo mặt đất sụp xuống, có hai thân ảnh từ chỗ đó bay ra.
Hai thân ảnh này đều mặc áo giáp màu đen, tóc héo rũ, trên bộ mặt rõ ràng có rất nhiều vết lốm đốm của xác chết, trên làn da lộ ra bên ngoài cũng là như vậy, ánh mắt bọn họ có màu đỏ nhạt, lộ ra vẻ khát máu và hung tàn, vừa xuất hiện liền trực tiếp phóng về phía Hứa Thanh cùng đội trưởng.
- Hải Thi Tộc.
- Hứa Thanh cẩn thận, hai tên Hải Thi Tộc này đều là Ngưng Khí đại viên mãn, mặc dù không phải Trúc Cơ, nhưng bản thân đám Hải Thi Tộc rất quỷ dị, bọn chúng tu dị chất nên trong cơ thể nồng đậm dị chất, còn tu thi độc và thân thể cường hãn, đừng để bọn họ làm bị thương quá nhiều.

Đội trưởng nhanh chóng mở miệng, phất tay, một cây trường thương liền xuất hiện trong tay y, sau đó được y trực tiếp quét ngang, vung mạnh về phía hai tên Hải Thi Tộc đang tiến đến.
Cùng lúc đó mặt đất chỗ Đinh Tiêu Hải cũng nổ vang, tên Hải Thi Tộc thứ ba xuất hiện, lao thẳng về phía Đinh Tiêu Hải.

Ba người lập tức tự mình chiến đấu, chấn động pháp thuật mãnh liệt nổ ra.
Trong tiếng nổ vang vọng, Hứa Thanh cũng cảm nhận được chỗ kỳ dị của Hải Thi Tộc, một đấm toàn lực của hắn vậy mà chỉ khiến đối phương bị đánh lui vài bước, thậm chí hình như còn không bị thương.
Mà khi hắn dùng dao găm đảo qua, nơi cổ giống như chỗ hiểm của con người thì đối với Hải Thi Tộc mà nói, chúng còn không thèm nhìn thẳng.
Từ khi Hứa Thanh đi đến Thất Huyết Đồng cũng đã gặp qua không ít dị tộc, nhưng hôm nay là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một tộc quỷ dị như vậy, nhất là trên người đối phương còn không ngừng tràn ra thi độc, cái thi độc này cũng để cho trong lòng của hắn rất là hiếu kỳ.

Thi độc và độc của ta, cái nào lợi hại hơn?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi