QUANG ÂM CHI NGOẠI


Giờ phút này, một con Xà Cảnh Long trên bầu trời đập thẳng vào trong mắt Hứa Thanh, nó có thân hình màu đen, tràn đầy cảm giác man hoang, cái cổ thon dài linh động vô cùng, còn có một loại gai sắc đang nhanh chóng lay động trên cổ, cùng với hai cặp mắt sáng như đèn, khiến cho nó thoạt nhìn trông rất sống động.
Thậm chí nếu đặt nó vào bên trong biển cấm, trừ phi nó tự ra tay, bằng không mà nói thì rất khó nhìn ra nó là do pháp thuật hình thành.
Mà thân hình tựa như mai rùa kia hiển nhiên cũng có được sự phòng hộ cường hãn, giờ phút này nó mở to miệng lộ ra hàm răng sắc bén bên trong, còn mang theo vẻ hung ác khiến người ta nhìn thấy mà giật mình, nhất là bốn cái vây rồng rộng thùng thình, một khi nó động vây nhất định có thể khiến cho tốc độ trên biển trở nên càng kinh người.
Nhìn thân hình Xà Cảnh Long đạt đến hơn ba trăm trượng trên bầu trời, Hứa Thanh đứng lên bước một bước đi tới, hắn không hề sử dụng phi hành phù, thân thể trực tiếp đạp không mà đi.

Từng bước từng bước một, tựa như bước lên những bậc thang trên trời, đi về phía Xà Cảnh Long. 
Vài bước lúc đầu Hứa Thanh còn có chút không thích ứng, nhưng sau khi đi ra bảy tám bước, hắn liền tìm được cảm giác, cho đến khi đi tới trên bầu trời, đi tới trước mặt Xà Cảnh Long.

Xà Cảnh Long cúi đầu, Hứa Thanh cất bước đi tới, đứng ở trên đỉnh đầu Xà Cảnh Long, một khắc hắn quay người, Xà Cảnh Long liền phát ra một tiếng gầm nhẹ, bốn cái vây rồng thật lớn mãnh liệt vẫy một cái, thân thể cao lớn bỗng nhiên gào thét bay về bầu trời phía trước.
Tốc độ của nó cực nhanh, vô cùng kinh người.
Mà phàm nhân sẽ không nhìn thấy con Xà Cảnh Long này, thậm chí nếu có tu sĩ Ngưng Khí nhìn vào, thì trừ phi là dùng linh năng hội tụ ở hai mắt, bằng không mà nói cũng sẽ không thấy rõ cụ thể con Xà Cảnh Long này được.

Cho nên, nếu như có người chợt nhìn qua thì sẽ thấy cả người Hứa Thanh tựa như là đang đứng ở trên trời, chắp tay ra sau lưng, thân thể cứ thế tự bay đi! Cái này, chính là Trúc Cơ.
Giống như lúc Hứa Thanh bị lão tổ Kim Cương Tông đuổi theo phải bỏ chạy vào bên trong cấm khu ở xóm nghèo vậy, lão tổ Kim Cương Tông đứng ở trên kim cang trợn mắt cực lớn, cứ thế bay về phía trước.
Chỉ là nếu so sánh với bây giờ, thì hư ảnh kim cang trợn mắt của lão tổ Kim Cương Tông, vô luận là từ trình độ ngưng thực hay là khí tức, cũng đều yếu hơn Hứa Thanh lúc này rất nhiều.
Tuy là cùng một cảnh giới, nhưng hơn kém giữa nhau giống như là bầu trời và vực thẳm vậy.
Giờ phút này Hứa Thanh đứng ở trên đầu Xà Cảnh Long, bình tĩnh nhìn qua mặt đất, điều khiển Xà Cảnh Long bay về phía thành trì có truyền tống trận ở gần đây.
Một đường bay qua, hắn thấy được mặt đất hoang vu của nơi này, thấy được hoàn cảnh ác liệt, thấy được bạch cốt không biết đã chết từ bao lâu.

Phàm nhân ở cái thế giới này, thật là đáng buồn.
Đối với phàm nhân, thì nhìn như lựa chọn của tu sĩ có vẻ nhiều hơn mình một chút, nhưng bản thân tu sĩ lại bị dị chất hành hạ, tồn tại mạo hiểm dị hoá, vả lại tài nguyên tu hành cũng rất đắt đỏ, những việc này cũng đủ để cho quá nhiều tu sĩ tuyệt vọng.

Muốn thăng cấp thì nhất định phải đi tranh đoạt tài nguyên, mà đi tranh đoạt tài nguyên tất nhiên sẽ tồn tại nguy cơ sinh tử.
Cho nên tu sĩ ở cái thế giới này, cũng rất là bất đắc dĩ.
Cũng chính vì như thế, mới có người như lão tổ Kim Cương Tông vậy, có lẽ lão cũng đã từng sống qua một khoảng thời gian huy hoàng, nhưng cuối cùng sau khi vùng vẫy đau khổ đến mức độ nhất định, lão liền lựa chọn ở lại một chỗ, làm mưa làm gió ở đó, hưởng thụ quãng đời còn lại trong loạn thế.

Lựa chọn như vậy, có lợi mà cũng có hại.
Hứa Thanh cũng muốn như vậy, chỉ là hắn sợ hãi loại cuộc sống như vậy sẽ không kéo dài được quá lâu, sau đó sẽ bị nguy cơ không biết đột nhiên phủ xuống rồi nghiền ép đè nát, cho nên nếu muốn chân chính sống ổn định, muốn sống sót chân chính, hắn nhất định phải làm cho mình trở nên càng mạnh hơn nữa.
- Ta chỉ muốn có thể an toàn sống sót và càng sống tốt hơn một chút ở trong loạn thế này mà thôi.
Ánh mắt Hứa Thanh sắc bén, tốc độ của Xà Cảnh Long dưới thân lại càng nhanh hơn.
Thời gian cũng dần trôi qua, trong khi những cơn gió lớn đập vào mặt, từ xa bỗng xuất hiện một tòa thành trì.
Đây không phải là tòa thành trì Hứa Thanh đến lúc trước, mà là một tòa thành trì khác cũng có truyền tống trận.

Tuy đã Trúc Cơ, nhưng Hứa Thanh vẫn đề phòng như trước, hắn vẫn sẽ cẩn thận như thời còn là Ngưng Khí.
Giờ phút này theo hắn bay đến, thân thể của hắn bỗng bước về phía trước một bước, Xà Cảnh Long cũng lập tức tiêu tán, mà thân ảnh Hứa Thanh cũng lặng yên không một tiếng động rơi xuống mặt đất.
Hắn sửa sang lại quần áo, cải biến lại bộ dáng hóa thành một nam tử trung niên, chậm rãi đi đến tòa thành trì phía trước.

Tòa thành này không thuộc về Thất Huyết Đồng.
Mà nó tương tự như tòa thành ở Hồng Nguyên vậy, là do Thất Huyết Đồng, Tử Thổ còn có Ly Đồ Giáo, ba phương thế lực cùng chung nhau xây dựng tạo thành điểm truyền tống, loại việc này cũng rất thường thấy ở Nam Hoàng Châu.
Dẫu sao khu vực của nhân tộc ở Nam Hoàng Châu cũng không nhỏ, giữa mấy phương thế lực cũng tồn tại rất nhiều khu vực trống.
Những nơi này hoặc là điểm giao giới giữa hai bên, hoặc là nơi mà tài nguyên cằn cỗi như gân gà, bỏ qua thì đáng tiếc, mà chiếm cứ lại không cần.
Nhưng vì tiện cho việc di chuyển, cho nên liền tạo thành việc ba phương thế lực cùng nhau xây dựng và lập ra truyền tống trận ở đây.
Hứa Thanh vừa đến, lập tức liền khiến cho hộ vệ bên trong thành trì kinh hãi, bởi vì cho dù là Hứa Thanh đã che đậy mệnh đăng, cũng không cho Xà Cảnh Long bước vào, nhưng ngay một khắc bước vào, tu vi Trúc Cơ trên người của hắn vẫn bị người ta phát hiện.

Tu sĩ Trúc Cơ, trừ phi là cực kỳ cố ý ẩn nấp chấn động của mình, bằng không mà nói, dù chỉ tản mát ra một tia khí tức trên người, cũng đã khiến cho tu sĩ Ngưng Khí hãi hùng khiếp vía.
Lúc Hứa Thanh vẫn là Ngưng Khí vả lại không có chuẩn bị gì khi gặp phải Trúc Cơ cũng là như vậy, lần đầu gặp phải lão tổ Kim Cương Tông, đối phương từ xa liếc nhìn hắn một cái, đã liền khiến cho tâm thần của hắn nổ vang.
Mà đấy là lão tổ Kim Cương Tông còn chưa có hình thành mệnh hỏa, không tiến vào Huyền Diệu Thái, lúc đó cũng chỉ là trạng thái bình thường mà thôi.


Tu vi càng thấp thì cảm thụ càng lớn, chỉ có tu sĩ đạt đến Ngưng Khí tầng tám về sau mới có thể có chút chống cự với việc này, nhưng thường thường có thể chống cự là bởi vì đối phương chỉ là Trúc Cơ của tiểu tông môn, công pháp tầm thường, pháp khiếu còn chưa mở tới 30 đạo.
Nếu đổi thành Trúc Cơ của các đại tông môn, lại mở ra trên 30 đạo pháp khiếu rồi hình thành mệnh hỏa, như vậy cho dù nhân tài kiệt xuất lợi hại trong Ngưng Khí, cũng không cách nào đối kháng lại uy áp của Trúc Cơ đã mở Huyền Diệu Thái.
Cái này đã hoàn toàn không phải là cùng một tầng nữa rồi.
Như lúc trước ngoài Hoa Tiêu ti, khi Lý chấp sự đến, gã chỉ quát khẽ một tiếng liền khiến cho tâm thần Hứa Thanh chấn động.
Bây giờ hắn đi đến tòa thành trì này, đối với tu sĩ bên trong tòa thành trì này mà nói, cảm thụ của bọn họ bây giờ cũng giống như Hứa Thanh khi gặp Lý chấp sự vậy.  Ngày nào nhóm cũng cố gắng có bi cho các đạo hữu chích nhé.

Đôi khi lỡ bận nên sẽ chậm chút, thường là sau 21h.

Các đạo hữu có thể bấm Lưu truyện, rồi vào Tủ truyện mục Truyện đã lưu, stick vào chỗ nhận thông báo khi có chương mới..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi