Thời gian trôi qua, nháy mắt đã qua một tháng.
Trong một tháng này, trận chiến tranh giữa Thất Huyết Đồng và Hải Thi Tộc
đều xuất hiện rất nhiều biến đổi kinh người, đầu tiên là Hải Thi Tộc mấy lần tổ
chức phản công, nhưng đều không thể đoạt lại được Nhân Ngư Đảo.
Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Thất Huyết Đồng không ngừng gia cố phòng
thủ trên những tòa đảo nhân ngư tộc, đồng thời cũng càng nhiều pháp khí và rất
nhiều minh hữu của Thất Huyết Đồng được truyền tống tới.
Đây đối Hải Thi Tộc mà nói, mối uy hiếp này quá lớn.
Nhưng mà Hải Thi Tộc cũng không phải là chưa từng thắng trận, bọn họ đã
từng phân tách quân đội trong tay ra, sau đó chiếm đóng được quần đảo Trân
Châu, biến nó trở thành bộ chỉ huy của bọn họ.
Toàn bộ cấm đan được Thất Huyết Đồng chôn ở trên quần đảo này đều bị
cường giả của Hải Thi Tộc lấy ra, Hải Thi Tộc lại còn cẩn thận tìm kiếm nhiều
lần trên toàn bộ quần đảo Trân Châu, sau khi xác định không có gì đáng ngại,
lúc này mới yên tâm đặt nơi này làm bộ chỉ huy.
Đối với Hải Thi Tộc mà nói, đây cũng coi như là một trận thắng lợi mang
tính chiến lược, còn đối với Thất Huyết Đồng mà nói, đây chẳng khác gì là ngay
khi tới gần mục đích, lại xuất hiện sơ suất.
Mà hậu quả của lần sơ suất này cũng cực kỳ lớn, nó khiến cho Thất Huyết
Đồng trong thời gian hơn nửa tháng liền trở nên rất là bị động, có lần còn gặp
phải trường hợp hai mặt đều thụ địch, kém chút liền mất đi Nhân Ngư Đảo.
Thậm chí Phong chủ ngọn núi thứ ba trong một lần ra tay cũng bị rất nhiều
cường giả Hải Thi Tộc phục kích, xém chút nữa liền vẫn lạc, may mà Phong
chủ dùng quỷ dị chết thay, mới đổi lấy thương nặng trốn về.
Còn có Phong chủ của ngọn núi thứ sáu cũng bị phục kích, cũng bị trọng
thương.
Về phần trưởng lão Kim Đan thì có mười người gần như sắp tử vong, đối
với Thất Huyết Đồng mà nói thì việc này đã đả kích sĩ khí của họ cực lớn, nhân
số tham gia nhiệm vụ cũng giảm mạnh trong một khoảng thời gian ngắn.
Mà thật ra dạng này cũng là tác hại trong quy tắc của Thất Huyết Đồng, lúc
thuận gió thì cả tông môn đều như lang như hổ, nhưng một khi đang ở hạ
phong, nhân tâm sẽ rất dễ dàng sụp xuống, cũng rất khó để vãn hồi trở lại.
Nhưng mà khi Hải Thi Tộc đang gia tăng bố cục trên quần đảo Trân Châu,
đợt phản kích của Thất Huyết Đồng cũng đã đến.
Đó là vào một đêm của nửa tháng trước, Hứa Thanh vừa hoàn thành một
nhiệm vụ nhỏ trở lại đảo Di Ách nghỉ ngơi, theo một tiếng gào thét kinh thiên
động địa, hắn tận mắt thấy từng ngọn núi xuất hiện ở trên mặt biển.
Những ngọn núi này nối liền cùng một chỗ, dần dần tạo thành một cái sơn
mạch rộng mênh mông.
Theo những cơn sóng biển cuộn trào, những rặng núi này cũng chầm chậm
nổi lên, tựa như là phần lưng của một con gì đó hóa thành..... Hứa Thanh lập
tức điều khiển Xà Cảnh Long biển cấm, hắn hoảng sợ khi thấy được dưới biển
lại tồn tại một con thú cực kỳ lớn.
Hứa Thanh mơ hồ cảm thấy con thú lớn này có chút quen thuộc, sau đó rất
nhanh hắn liền nhận ra, đó là... Hải tích!
Sơn mạch hiện lên bên trên biển, chính là những dãy núi được hải tích cõng
ở trên lưng!
Trên người của nó tản ra một luồng khí thế vô cùng mênh mông, cực kỳ
kinh người, nếu so sánh thân hình của nó với quần đảo Trân Châu thì giống như
đi so một con sâu với một con kiến vậy, không có ý nghĩa.
Con hải tích này chỉ là đi đến rồi hơi trở mình một chút, thì toàn bộ quần
đảo Trân Châu liền sụp xuống, vang lên âm thanh nổ tung.
Cả quần đảo chia năm xẻ bảy, sau đó con hải tích từ đầu đến cuối chỉ là lộ ra
non nửa phần lưng này liền thản nhiên rời đi.
Lần ra tay của con hải tích khổng lồ này khiến cho toàn bộ tu sĩ Hải Thi Tộc
vô cùng kinh ngạc, cũng hoảng sợ đến cực hạn, bởi vì loại tồn tại này đã vượt ra
khỏi cấp độ nhất định, không phải Thất Huyết Đồng tuỳ tiện yêu cầu liền có thể
đi hiệp trợ.
Nhưng hết lần này tới lần khác nó lại xuất hiện, mà mục tiêu cũng rất rõ
ràng, chính là quần đảo Trân Châu.
Chuyện này cũng khiến cho Hứa Thanh rất kinh ngạc, mà Thất Huyết Đồng
vì đề cao sĩ khí cho nên rất nhanh liền công bố ra đáp án, thậm chí bên trong
đáp án còn không tiếc lộ ra bộ phận thông tin của Phong chủ ngọn núi thứ tư.
Trong công bố thì các đệ tử được biết rằng, hải tích ra tay lần này là công
lao của ngọn núi thứ tư, Phong chủ ngọn núi thứ tư trước kia và vị hải tích
khổng lồ này có chung nguồn gốc, cho nên lần này Phong chủ ngọn núi thứ tư
đã thỉnh nó ra tay, phá huỷ quần đảo Trân Châu đang bị Hải Thi Tộc chiếm
đóng.
Đồng thời cũng báo cho các đệ tử biết, việc này đã được bọn họ tính toán từ
sớm rồi, toàn bộ bố cục trên quần đảo Trân Châu lúc trước cũng chỉ là che lấp
mà thôi, mục đích chân chính là để cho Hải Thi Tộc đánh tới, mà cái gọi là cấm
đan được chôn ở trên đảo, cơ bản đều là thứ dùng để mê hoặc nhân tâm quân
địch mà thôi.
Toàn bộ quần đảo Trân Châu mới chính là một cái cạm bẫy cực lớn, được
chuẩn bị sẵn chờ Hải Thi Tộc nhảy vào.
Chuyện này vừa công bố, sĩ khí trong Thất Huyết Đồng trong khoảng thời
gian ngắn liền tăng vọt, nhưng tu sĩ trong Thất Huyết Đồng cũng không phải
người ngu, bên trong Hải Thi Tộc chắc chắn cũng có hạng người tâm cơ thâm
trầm, cũng có thể phân tích đủ loại tình huống xảy ra trên chiến trường, những
lời cao tầng Thất Huyết Đồng nói, có lẽ cũng có chỗ đúng đấy, nhưng cũng chỉ
đúng một bộ phận mà thôi.
Nếu Phong chủ ngọn núi thứ tư thật sự có thể nhờ được con hải tích khổng
lồ kia hỗ trợ, thì không cần thiết đặt mục tiêu ở quần đảo Trân Châu, vô luận là
vệ đảo của Hải Thi Tộc hay là chủ đảo của bọn chúng, đều là lựa chọn tốt hơn
nhiều.
Cho nên chân tướng của chuyện này đến cùng là như thế nào thì mỗi người
đều có suy đoán riêng của mình, cũng có người cảm thấy việc này có liên quan
tới lão tổ của Thất Huyết Đồng.
Nhưng rốt cuộc chân tướng thật sự ra sao, ngoại trừ cao tầng Thất Huyết
Đồng thì những người khác không cách nào biết được.
Mà sự thật cũng đã phát sinh, quần đảo Trân Châu từ nay đã không còn xuất
hiện trên bản đồ nữa rồi, Hải Thi Tộc cũng phải chịu tổn thất không nhỏ.
Đồng thời Thất Huyết Đồng cũng mượn nhờ cơ hội sai lầm lần này của Hải
Thi Tộc mà phát động tổng tiến công, một hơi đánh nát vòng vây của Hải Thi
Tộc với Nhân Ngư đảo, cũng thổi lên tiếng kèn quyết chiến lần đầu tiên.
Đại quân Hải Thi Tộc dưới tình huống trọng thương phải không ngừng co
rút lại, không ngừng chống cự và không ngừng rút lui, mà Thất Huyết Đồng nơi
đây cũng dốc toàn lực truy sát, phá vỡ từng tầng phòng tuyến của địch, dịch
chuyển chiến trường rời khỏi Nhân Ngư đảo, cứng rắn đẩy chiến trường tới biên
giới của Hải Thi Tộc.
Hiện giờ chiến trường chỉ cách bản thổ của Hải Thi Tộc là bảy hòn vệ đảo,
mà bảy hòn vệ đảo cũng là hàng phòng tuyến cuối cùng của Hải Thi Tộc.
Khoảng cách gần như thế, đối với Hải Thi Tộc mà nói thì là áp lực càng lớn,
vào thời điểm này theo Hải Thi Tộc ương ngạnh phản kích, chiến tranh cũng
xuất hiện trạng thái giằng co.