Người đến là Triệu Trung Hằng và Đinh Tuyết, sau khi bọn họ thấy Hứa
Thanh đi vào mật đạo, đợi một hồi liền phát hiện bên trong không có động tĩnh
gì, vì vậy Đinh Tuyết hơi sốt ruột mà nhanh chóng chạy vào, mà Triệu Trung
Hằng cũng chỉ có thể đi theo nàng vào trong.
Sau khi chú ý thấy Hứa Thanh không có gì đáng ngại, Đinh Tuyết liền nhẹ
nhàng thở ra, lúc này nàng mới bắt đầu quan sát bốn phía, nhìn rõ tất cả mọi thứ
trong này, khi nàng nhìn qua cái bình trong tay thi thể tu sĩ Hải Thi Tộc, liền
phát ra một tiếng kinh hô.
"Bắt Âm Bình!" (Thu Âm Bình)
Bối cảnh của Đinh Tuyết rất kinh người, cho nên hiển nhiên nhận thức của
nàng cũng vượt trên tu sĩ tầm thường, giờ phút này nàng chỉ vừa liếc mắt liền
nhận ra lai lịch của cái bình thanh đồng kia, khi chú ý thấy ánh mắt của Hứa
Thanh quét tới người mình, nàng vội vàng thông báo cho hắn biết.
"Bắt Âm Bình là một thứ đồ cổ rất ít thấy, giá trị của nó đối với một số
người có thể nói là vô giá, nhưng đối với một số người mà nói lại không đáng
tiền, bởi vì tác dụng của nó chỉ có một, đó chính là bắt âm thanh lại, sau đó tùy
thời mở ra cũng đều có thể nghe được âm thanh đã được bắt vào trong bình."
"Âm thanh mà nó phát ra cực kỳ chân thật, thậm chí có thể nói đó là chính
là âm thanh gốc lúc đầu, đây cũng là chỗ kỳ dị cùng trân quý của nó, nhưng
cũng không cách nào giữ lâu dài được, mở ra lâu dài thì âm thanh cũng sẽ từ từ
tiêu tán, cần phải bắt lại âm thanh khác."
Nói đến đây Đinh Tuyết nhìn qua tên Hải Thi Tộc kia, lại nhìn cái bình được
lão cầm chặt trong tay, tựa như với lão mà nói, cái Bắt Âm Bình này chính là
vật trân quý nhất, hình như nàng cũng hiểu ra cái gì.
"Mỗi tên tu sĩ Hải Thi Tộc cũng đều từng là tộc nhân của tộc khác, sau khi
tử vong liền được một phương thức đặc thù làm sống lại, mà một khi trở thành
Hải Thi Tộc, cũng chỉ có thể giữ lại một chút ký ức sót lại khi còn sống."
"Nhưng những ký ức này không có bất cứ tác dụng gì, bởi vì bọn họ sẽ bị
bản tính tàn bạo của Hải Thi Tộc hành hạ, một khắc phục sinh chẳng khác gì đã
trảm đoạn với kiếp trước, ít khi còn giữ lại vật lưu luyến khi còn sống."
"Nếu như cái bình này là của tên tu sĩ Hải Thi Tộc này, vậy thì tên tu sĩ Hải
Thi Tộc này thật sự rất không tầm thường, vậy mà lão có thể giữ lại vật khi còn
sống, mà cái bình này hẳn là vật lưu luyến nhất của lão, cũng là chấp niệm của
lão."
"Về phần âm thanh trong bình, có lẽ là hài tử của lão khi còn sống? Nhưng
mặc kệ khi còn sống lão là người như thế nào, thì sau đó lão cũng đã là Hải Thi
Tộc."
Ngữ khí Đinh Tuyết mang theo một chút không xác định, hiển nhiên chính
nàng cũng không quá khẳng định là chân tướng có phải giống như nàng đã phán
đoán hay không nữa, nói xong nàng liền nhìn về phía Hứa Thanh.
"Không quan trọng." Hứa Thanh lắc đầu, giơ tay phải lên tung một trảo, cái
bình nhỏ màu đồng kia lập tức bay vào trong tay hắn.
Giờ phút này âm thanh trong bình cũng đã hoàn toàn yếu ớt, sau khi truyền
ra một tiếng hô hoán cuối cùng, đã hoàn toàn biến mất.
Đinh Tuyết liếc mắt nhìn Triệu Trung Hằng, nếu như đổi thành người khác
thì sợ là rất khó nhìn ra hàm nghĩa của cái nhìn này, nhưng Triệu Trung Hằng lại
ngầm hiểu, gã không chần chờ chút nào mà lập tức tiến lên luc lọi thi thể của
tên Hải Thi Tộc.
Rất nhanh liền tìm ra một túi trữ vật, ba người cũng rời khỏi mật đạo.
Cái Bắt Âm Bình bị Hứa Thanh bịt lại và cất đi.
Đinh Tuyết cũng cáo tri phát hiện nơi đây cho tông môn, cũng coi như là đã
hoàn thành nhiệm vụ, về phần vật phẩm trong túi trữ vật thì cũng không phải rất
nhiều, phần lớn đều là những vật lẫn lộn, cũng không có pháp khí hay ngọc phù
gì cả, hiển nhiên đều đã bị tên tu sĩ Hải Thi Tộc này dùng hết sạch rồi.
Linh thạch thì có mấy trăm, vài ba tấm linh phiếu, không biết tên này vốn là
nghèo khó hay là có nơi khác ẩn tàng đồ vật nữa.
Hứa Thanh quét mắt qua, hắn giữ lại Bắt Âm Bình, còn lại không có muốn
vật gì cả.
Hứa Thanh không biết tương lai cái bình này sẽ có lợi ích gì, nhưng bản
thân vật này rất kỳ dị, Hứa Thanh cảm thấy nó vẫn có một chút giá trị nào đó.
Triệu Trung Hằng và Đinh Tuyết đều là người giàu có nên cũng không thèm
những thứ trong túi trữ vật, nhưng vẫn phân ra vì dẫu sao ít nhiều cũng là có thu
hoạch.
Cứ như vậy theo sự tình mật thất được Đinh Tuyết báo cáo lên trên, chuyện
này cũng đã báo cáo kết thúc một giai đoạn, tiếp đến sẽ có đệ tử khác trong tông
môn tới xử lý những chuyện tiếp theo.
Mà thời gian cũng nhanh chóng trôi qua, bởi vì Triệu Trung Hằng xuất hiện
nên Đinh Tuyết càng ngày càng phiền muộn, lúc này kỳ hạn một tháng cũng đã
đến, Hứa Thanh cũng cáo từ rời đi, Đinh Tuyết vô cùng tiếc nuối và đuổi theo
quan tâm hắn một phen.
"Hứa sư huynh, tiền tuyến rất nguy hiểm, ngươi nhất định phải cẩn thận một
chút, an nguy của bản thân mới là quan trọng nhất."
"Tu vi của ta yếu ớt, cũng không có gì có thể cầm ra để hỗ trợ ngươi, nhưng
ta sẽ nói với dì nhỏ, nhờ dì ấy chiếu cố ngươi nhiều hơn, nếu ngươi ở đây gặp
phải việc gì mà không có cách nào giải quyết, có thể trực tiếp đi tìm dì ấy nhé."
"Còn nữa, Hứa sư huynh, cám ơn ngươi đã trợ giúp ta trong khoảng thời
gian này, ta nhất định sẽ càng cố gắng học tập dược thảo, tranh thủ nhanh chóng
gia nhập vào liên minh bảy tông, đến lúc đó ta có thể giúp sư huynh trên vấn đề
dược thảo rồi."
Thần sắc Đinh Tuyết rất nghiêm túc, sau đó lại giống như tùy ý nói thêm
một câu.
"Trên thực tế thì dược đạo của ngọn núi thứ hai Thất Huyết Đồng có chút
kém, về sau ta nhất định sẽ lợi hại hơn đệ tử ngọn núi thứ hai."