Hứa Thanh nhìn một màn này, mặc dù hắn biết rõ cái bóng bị như vậy là do
hắn trấn áp quá ác, khiến cho linh tính của nó giảm nhiều và ảnh hưởng tới tâm
trí, cho nên mới bị lão tổ Kim Cương Tông trêu đùa.
Nhưng hắn vẫn không nhịn được mà vẫn hiện lên ý nghĩ muốn tiếp tục trấn
áp nó. Mà dù sao hắn vẫn giảng đạo lý, vì vậy đè xuống muốn ý nghĩ xuất thủ
trong đầu, trừng mắt một cái với lão tổ Kim Cương Tông.
Lão tổ Kim Cương Tông nhanh chóng lộ ra biểu cảm nịnh nọt, không tiếp
tục lừa cái bóng khiến Hứa Thanh gia tăng ác cảm với nó nữa.
Hứa Thanh nhìn về cái bóng, bỗng nhiên mở miệng.
"Tại sao ngươi có thể gọi người khổng lồ kéo long liễn tới được, rốt cuộc
ngươi là thứ gì, tồn tại giống như ngươi có nhiều hay không?"
Cái bóng run run một chút, cố gắng biểu đạt cảm xúc.
"Thông... bóng..." Nói xong, nó vội vàng nhìn lão tổ Kim Cương Tông.
Lão tổ Kim Cương Tông ngồi xổm xuống thấp giọng hỏi đáp một phen với
nó, sau khi cái bóng không ngừng nháy mắt cùng với gật đầu, lão tổ Kim Cương
Tông liền quay lại cúi đầu về phía Hứa Thanh, cung kính mở miệng.
"Chủ tử, ý của Tiểu Ảnh là nó cũng không biết mình là dạng tồn tại gì, từ
khi nó bắt đầu có ý thức thì nó đã chính là một đoàn bóng mờ rồi, nó có thể kí
sinh ngủ say bên trong cái bóng của kí chủ."
Nói đến đây lão tổ Kim Cương Tông chớp mắt một cái, lúc trước lão cảm
giác được Hứa Thanh có che giấu một tia sát cơ khi hỏi cái bóng có nhiều tồn
tại giống như nó hay không.
Vì vậy lão thấp giọng mở miệng.
"Cái bóng nói, đến bây giờ nó vẫn không cảm nhận được tồn tại tương tự
như nó, nhưng mà tiểu nhân cảm giác chắc nó đúng là vật độc nhất vô nhị trên
thế gian này."
"Về phần gọi người khổng lồ kéo long liễn tới, ý của nó là cũng không biết
tại sao, hình như lúc trông thấy người khổng lồ thì nó theo bản năng có thể dùng
được giọng nói của đối phương, cũng có thể triệu hoán người khổng lồ một
chút, theo tiểu nhân phân tích thì có khả năng sự hình thành của nó có chút liên
quan cùng long liễn?"
Đôi mắt Hứa Thanh co rụt lại, hắn chỉ tin một phần cách giải thích này của
cái bóng, nhưng đối với việc nó vừa mới bị trấn áp tới mức như vậy, tiếp tục ép
hỏi cũng không ý nghĩa.
Hơn nữa xác suất chân thật cũng rất lớn.
"Có thể gọi người khổng lồ kéo long liễn là tốt rồi, cái này cũng coi như là
một đòn sát thủ."
Hứa Thanh khoanh chân ngồi trên Pháp Thuyền, tiếp tục nhìn ra biển khơi
với đáy lòng lại trầm ngâm, giờ phút này đã là buổi chiều, mặc dù ánh mặt trời
vẫn nồng đậm như trước nhưng cũng có cảm giác thời gian dần trôi.
Trong đầu của hắn không ngừng vang vọng miêu tả của Triệu trưởng lão với
người khổng lồ kéo long liễn này, càng suy tư thì Hứa Thanh lại càng là động
tâm, khát vọng cũng càng trở nên mãnh liệt hơn.
Nếu chỉ là gặp phải một lần thì cũng đành, bây giờ đã là lần thứ hai gặp
phải, mà cái bóng lại còn có biện pháp gọi người khổng lồ này tới, hiển nhiên
Hứa Thanh sẽ cảm thấy khát vọng rất lớn. Nếu như hắn thử tìm cách một chút,
cũng không phải là không thể thu được cơ duyên học được công pháp Hoàng
cấp.
Chỉ là khó khăn quá lớn, Hứa Thanh nhớ lại cảm thụ khi thấy người khổng
lồ kéo long liễn lúc trước, uy áp đến từ trên người đối phương khiến cho hắn
không cách tới tới gần, thần hồn cũng không thể thừa nhận nổi uy áp này.
Có thể tưởng tượng nếu như người khổng lồ tới gần hơn một chút nữa, nhất
định hắn sẽ tan vỡ máu thịt.
Cái loại nghiền ép đến từ khác biệt về cấp độ sinh mệnh tạo thành này, Hứa
Thanh cũng đã từng cảm thụ ở bên trong bức họa chỗ nhân ngư tộc, bây giờ
mặc dù tu vi của hắn đã không giống lúc trước, nhưng cấp độ của người khổng
lồ kéo long liễn này rõ ràng cũng đã vượt qua tồn tại Thần Thánh bên trong bích
hoạ.
"Không có cách nào để tới gần, vậy thì không thể bước lên long liễn, coi
như là dùng một vài biện pháp không tiếc đại giới cưỡng ép đi qua, nhưng chỉ
cần người khổng lồ liếc mắt quay lại nhìn, nhất định ta khó có thể thừa nhận uy
áp kia."
"Không biết lúc trước làm như thế nào mà Tổng Minh của liên minh bảy
tông có thể xâm nhập vào trong..."
Hứa Thanh cảm khái trong lòng, hắn cảm thấy trừ phi là người khổng lồ ngủ
say, bằng không mà nói thì căn bản hắn không có cách nào để vào được long
liễn cả.
"Cái bóng, cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội, ngươi triệu hoán người
khổng lồ kéo long liễn tới đây, sau đó ngươi lan tràn vào trong đó rồi in công
pháp Hoàng cấp bên trong ra cho ta." Hứa Thanh cúi đầu nhìn cái bóng.
Cái bóng lập tức tràn ra cảm xúc hoảng sợ, rất là mãnh liệt.
"Hạn... sợ..."
Tinh thần lão tổ Kim Cương Tông vô cùng phấn chấn, không cần Hứa
Thanh mở miệng thì lão đã vội vàng tiến lên câu thông, rất nhanh liền quay
người giải thích.
"Chủ tử, Tiểu Ảnh nói trên thân người khổng lồ kia tồn tại chấn động Thần
Tính rất quỷ dị, nó không cách nào đi tới gần được, tới gần sẽ bị hạn chế, hơn
nữa nó cảm thụ cái người khổng lồ kia cơ bản là không có bóng, cho nên những
con mắt của nó cũng không thể đi vào được."
"Ta cũng đã hỏi nó, nếu đã sợ uy áp như thế thì tại sao vừa rồi còn muốn
triệu hoán người khổng lồ đến đây, ý của nó là muốn mượn nhờ uy áp từ long
liễn đè chết chủ tử, nó cảm thấy nó có thể kiên trì ở dưới uy áp kia rất lâu, chỉ
cần chủ tử chết là nó có thể tự do. Hazz, Tiểu Ảnh à, sao ngươi có thể hồ đồ như
thế chứ!"
Hứa Thanh nghe vậy liền nhìn thoáng qua cái bóng, hắn nhớ tới việc cái
bóng cắn trả lúc trước nên giơ tay lên oanh một cái, trấn áp nó một phát khiến
cho cái bóng lập tức phát ra một tiếng hét thảm, sau khi khôi phục thì lại truyền
ra cảm xúc hoảng sợ và cầu xin tha thứ.
Không nhìn cái bóng nữa, Hứa Thanh nhìn qua bầu trời dần dần biến thành
hoàng hôn, trong đầu nhanh chuyển động các loại suy nghĩ, cuối cùng một khắc
khi sắc trời hạ xuống, trong đầu Hứa Thanh bỗng hiện ra một màn trước khi
người khổng lồ kéo long liễn tới, cũng là cảnh tượng kỳ lạ khi hắn ra biển lần
đầu tiên, đó chính là bách quỷ dạ hành.
"Vô Tận Hải có kỳ nhạc, phàm nhân không nghe thấy, làm bạn với Xích
Dương Kim Ô, bách âm làm khúc, nghe Thiên Lai Nghênh Nguyệt."
"Thần Linh rất thích nên mở mắt nhìn qua, Vô Tận Hải thành cấm, bách âm
thành ma."
Đoạn văn này là miêu tả trên hải chí về bách quỷ dạ hành, giờ phút này
những dòng này lại hiện ra trong lòng Hứa Thanh, trái tim của hắn lập tức cấp
tốc đập nhanh hơn, từng ý niệm nhanh chóng hiện lên trong đầu.